Chiến Tùng Lâm thu lại về, xoay người nằm xuống bên kia, nhắm mắt đánh một giấc: "Sau này tối đến không được ra ngoài nữa, nếu để bản vương phát hiện.."
"Thì đánh gãy chân đúng không?" Ngụy Nhiếp Linh không nhịn được mà đảo mắt, ngồi dậy, xoa xoa cái mặt bị bóp đau.
Lần này coi như là phản ứng kịp, ban nãy Chiến Tùng Lâm muốn nhìn cô có phải thật sự là Tư Đồ Dung Chỉ hay không.
Sao có thể để hắn nhận ra một cách dễ dàng như vậy, thuật dịch dung của cô đã sớm đạt đến đỉnh cao, ngoại trừ chính bản thân cô, đừng ai mơ có thể xé tấm da mỏng trên mặt cô xuống.
Chẳng qua cô hơi bất ngờ, thế mà Chiến Tùng Lâm lại giơ cao đánh khẽ mà buông tha cho cô, thật sự là quá khó tin.
Ngụy Nhiếp Linh liếc nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía cô, nói dò: "Ta đi đây?"
Người đàn ông không nói gì, thậm chí còn không động đậy lấy một cái.
Ngụy Nhiếp Linh đứng lên, chân trần bước hai bước, rồi lại nhanh chóng quay trở lại: "Ta thực sự đi đấy nhé?"
Ngụy Nhiếp Linh tiếp tục đi, sau khi đi tới cửa mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu lại bảo: "Ta đi thật đây.."
Còn chưa nói dứt câu, Ngụy Nhiếp Linh đã thấy trước mắt hoa lên, ấy vậy mà lại bị người đàn ông ôm lên giường, mũi đập mạnh vào sau lưng người đàn ông.
"Nếu không muốn đi thì nằm xuống" Chiến Tùng Lâm nói xong bèn vung tay lên, màn hạ xuống, xung quanh càng thêm tĩnh lặng, bầu không khí không hiểu sao bỗng trở nên thật quỷ dị.
Ngụy Nhiếp Linh cười đầy ngượng ngập: "Không được đâu, ta bị lạ giường, vẫn nên quay về ngủ thì tốt hơn"
"Chẳng phải giường của ngươi đã bị ngươi đá sập rồi sao?" Nói xong, Chiến Tùng Lâm trở mình, đối diện với Ngụy Nhiếp Lin: "Hay là ngươi không muốn ngủ, mà muốn làm một số chuyện gì khác?"
Tóc gáy Ngụy Nhiếp Linh dựng hết cả lên, vội vã xua xua tay: "Không cần không cần, bây giờ Vương gia đang trong giai đoạn dưỡng thương, không nên lao lực"
Chiến Tùng Lâm nghe vậy thì vẻ mặt trở nên kỳ quái, ánh mắt nhìn Ngụy Nhiếp Linh càng trở nên sâu xa. Nhìn đến mức sau lưng cô nổi hết cả da gà da vịt.
"Ý bổn vương không phải là muốn ngủ với ngươi mà là muốn hỏi tối muộn rồi người còn định đi đâu, ngươi nghĩ cái gì thế hả, hay là, trong đầu ngươi chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện như này?" Nói rồi, Chiến Tùng Lâm vươn người, từ từ sáp lại gần phía Ngụy Nhiếp Linh bàn tay thon dài xoa nhẹ mái tóc xõa tung vì vừa mới đánh nhau của Ngụy Nhiếp Linh.
Đôi mắt Ngụy Nhiếp Linh chăm chú nhìn theo ngón tay hắn, nhìn ngón tay hắn cuốn sợi tóc cô thành lọn nhỏ móc trên đầu ngón tay, có vẻ rất thích thú.
Ngụy Nhiếp Linh nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Tất nhiên, tất nhiên là không phải rồi, chẳng qua ta lo là, lo là Vương gia bị lời đồn thổi bên ngoài làm ảnh hưởng tâm trạng, cho nên muốn mau chóng chứng minh với thiếp"
Chiến Tùng Lâm nghe vậy, ngón tay chợt dừng lại, nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh đôi mắt sâu thẳm, sâu đến mức không thấy đáy.
Rõ ràng lúc này nguồn sáng duy nhất cũng đã bị Chiến Tùng Lâm tắt đi, thế nhưng Ngụy Nhiếp Linh lại có thể nhìn thấy ánh mắt của Chiến Tùng Lâm một cách rõ rệt, trái tim cô chợt thắt lại, rồi nhanh chóng đập liên hồi.
Rõ ràng trên người hắn không có chút sát ý nào, nhưng Ngụy Nhiếp Linh lại có thể cảm nhận được người đàn ông này đang không vui.
Người ta hay nói là đàn ông không thể nói không được, bản thân mình lại năm lần bảy lượt khiêu khích hắn. Cho dù là Phật cũng phải bực tức, huống chi là kẻ có tính cách kỳ quặc như Chiến Tùng Lâm.
Hắn sẽ không đại khai sát giới với mình ngay tức khắc chứ.
Ngụy Nhiếp Linh chậm rãi dịch dịch về phía sau, chuẩn bị để chạy trốn bất cứ lúc nào.
"Người sợ ta à?" Chiến Tùng Lâm chợt nói, tựa như phát hiện ra điều gì đó ngạc nhiên lắm.
Ngụy Nhiếp Linh lắc đầu: "Không sợ"
"Vậy ngươi trốn cái gì"
"Ta có trốn đâu. Chẳng qua chỉ là chưa từng gặp phải người nào khí thế như thế, còn phách lối hơn cả cô.
Chiến Tùng Lâm "chậc" một tiếng: "Không sợ thì nằm xuống"
Nằm thì nằm! Một người chân tay lành lặn như ta mà phải sợ cái tên liệt nửa người như ngươi sao?
Nếu ngươi thật sự dám làm xằng làm bậy, bà đây cắm một châm là có thể cho nhà người làm thái giám vĩnh viễn!
Nghĩ vậy, trong lòng tự tin hơn nhiều, Ngụy Nhiếp Linh yên tâm nằm xuống, hai tay đặt trên bụng, nhắm mắt lại.
Mà Chiến Tùng Lâm cũng chẳng có động tác gì khác, yên lặng nằm xuống, nhắm mắt, nhịp thở dần trở nên nhẹ nhàng.
Vốn cũng rất buồn ngủ, nhưng lúc nằm xuống Ngụy Nhiếp Linh có làm thế nào vẫn không ngủ được, nhẫn nhịn nằm im, trong đầu bắt đầu thầm đếm cừu, nhưng mà càng đếm lại càng tỉnh táo, cảm thấy giờ còn có thể đánh được mấy bộ quyền.
Quanh người toàn là mùi hương nhè nhẹ trên người của người nọ, lúc nhắm mắt lại càng rõ ràng, quả thực là đâu đâu cũng có.
Ngụy Nhiếp Linh mở choàng mắt, quay đầu sang nhìn phía bên kia, người đàn ông nhắm mắt ngủ vô cùng an tường.
Ngủ mà cũng không tháo mặt nạ xuống, bên dưới chiếc mặt nạ này rốt cuộc cất giấu bí mật gì.
Nghĩ bụng, Ngụy Nhiếp Linh ngồi dậy, rón ra rón rén thò tay định cởi mặt nạ của người đàn ông.
Thực ra Chiến Tùng Lâm không hề ngủ, hắn luôn ngủ ít, bình thường hắn rất cảnh giác, vừa nãy còn bị Ngụy Nhiếp Linh làm ầm ĩ một trận, nên căn bản không buồn ngủ.
Có một mùi thơm bay đến bên mũi, sau đó tay chân đều trở nên mềm nhũn, không có sức.
Hắn nhận ra Ngụy Nhiếp Linh chuẩn bị làm gì đó, đang định giơ tay lên ngăn lại, nhưng cái tay kia bỗng dừng lại, chuyển thành sờ tóc hắn.
Tuy là giọng của cô gái rất nhỏ, nhưng tai hắn thính nên đương nhiên nghe rõ cả.
Hắn nghe thấy cô nói: "Vừa nãy nghịch tóc ta, giờ đến lượt ta"
Ngụy Nhiếp Linh cho rằng lúc này Chiến Tùng Lâm chắc chắn vẫn chưa thể tỉnh lại, động tác cũng bạo hơn. Lấy tay làm lược, vuốt vuốt tóc của người đàn ông cho thẳng mượt, sau đó bắt đầu tết thành từng bím, chẳng bao lâu đã tết cả đầu Chiến Tùng Lâm thành những bím tóc nhỏ.
Làm xong mọi chuyện, Ngụy Nhiếp Linh bèn bắt đầu thưởng thức kiệt tác của mình. Cô nhìn người đàn ông trước mặt tràn ngập sức hút đầy dã tính, vô cùng có cảm giác thành tựu.
"Làm thế này đúng là vẫn hiệu quả hơn, buồn ngủ quá" Ngụy Nhiếp Linh nói, rồi nằm xuống bắt đầu ngủ.
Đợi đến khi cô ngủ say. Người đàn ông vốn bị hạ mê hương bỗng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, ánh mắt thâm trầm.
Lúc Ngụy Nhiếp Linh tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng Chiến Tùng Lâm. Lại thấy cũng không còn sớm nữa, bấy giờ mới sợ hãi xoay người xuống giường, mặc trung y rồi để chân trần mà chạy ra ngoài.
Bình thường trong Vương phủ rộng như vậy cũng không có nhiều người lắm, nhưng hôm nay không biết có phải là vì đang trong thời gian làm việc hay không.
Mà Ngụy Nhiếp Linh cứ đi hai bước lại bắt gặp tốp năm tốp ba người đi qua trước mặt cô. Đồng thời, ánh mắt của họ nhìn về cô cũng vô cùng kỳ lạ, cứ như nhìn thấy một điều gì đó rất đỗi ngạc nhiên.
Ngụy Nhiếp Linh thấy hơi khó hiểu mà quan sát bản thân mình một chút, chẳng qua chỉ không mặc áo khoác ngoài, cũng có lộ lắm đâu, hay là vì cô đi chân trần?
Chắc vậy rồi, dù sao thì các tiểu thư khuê các cổ đại cũng khá chú trọng vấn đề này.
Nghĩ vậy, Ngụy Nhiếp Linh cũng bình thản hơn.
Còn chưa đi tới viện tử của mình, Tần Lập đã đến bẩm báo: "Vương phi, Đại Lý Tự khanh cùng với Lại Bộ Thượng thư mời người tới Tông nhân Phủ thẩm án, bảo là đã phát hiện ra chứng cứ mới."
Ngụy Nhiếp Linh tìm một bộ trường sam để thay, trong lòng còn đang suy tính có nên ăn sáng rồi hẵng đi hay không, thì nhìn thấy Vương Chi đã bưng nước tiến vào. Lúc thấy Ngụy Nhiếp Linh thì kêu lên "A" một tiếng, chậu nước trong tay cũng lỡ tay đánh đổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất