"Vương phi, người... mặt của người." Vương Chi kinh hoảng đến mức quên mất lễ nghi không được phép nhìn thẳng khi đối diện với chủ nhân, chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm
chằm.
Ngụy Nhiếp Linh sờ sờ mặt của mình: "Làm gì mà ngạc nhiên đến thế? Chẳng qua chỉ là một dấu răng mà thôi, vậy cũng là minh chứng Vương gia yêu thương Vương phi của ngươi."
Ngụy Nhiếp Linh không nói lời nào mà sờ má, chỉ nghĩ rằng vì phấn rơi ra nên mới lộ ra chứng cứ phạm tội của người nào đó. Vương Chi liên tục lắc đầu: "Không phải, Vương phi, là mặt của người, trên mặt của người có vết mực!"
"Vết mực sao?" Ngụy Nhiếp Linh đưa tay sờ lần nữa, vẫn không sờ thấy gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng như gặp ma của Vương Chi, cùng với vẻ mặt của những thị vệ đang nhìn
mình, cô liền cảm thấy không ổn, vội vàng chạy đến trước gương. .
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của chính mình, Ngụy Nhiếp Linh thiếu chút nữa tức giận ra mặt, cô nghiến răng nghiến lợi nói mấy câu: "Chiến... Tùng... Lâm! Bà đây liều mạng với ngươi!"
Vừa dứt lời, Ngụy Nhiếp Linh lao về phía Chiến Tùng Lâm như một cơn gió.
"Chủ tử nhà các ngươi đâu!" Ngụy Nhiếp Linh tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Chiến Tùng Lâm đâu, cuối cùng bắt được Tần Lập tra hỏi.
Tân Lập chỉ vào một nơi nào đó: "Chủ tử đang thưởng thức phong cảnh từ tháp cao"
Ngụy Nhiếp Linh nhìn dọc theo nơi tay hắn ta chỉ thì thấy một tòa tháp cao nhô lên khỏi mặt đất trong sân của vương phủ, ước chừng tòa tháp cao gấp ba hoặc bốn lần các tòa nhà bình thường, từ đây cô có thể nhìn thấy thấp thoáng một bóng đen trên đỉnh tháp.
"Hắn không phải bị liệt nửa người sao? Làm sao hắn có thể leo lên được chỗ cao như vậy!" Ngụy Nhiếp Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Hỏi xong, cũng không đợi Tần Lập trả lời, cô liền xông thẳng về phía đỉnh tháp.
Khi Ngụy Nhiếp Linh lao lên như gió cuốn mây vờn, cô nhìn thấy một căn phòng nhỏ không quá rộng rãi trên đỉnh tháp.
Xung quanh căn phòng nhỏ kê một dãy bàn nhỏ, trên đó bày bộ ấm trà, ngoài một tách trà thơm được đặt phía trước ra thì không còn gì khác.
Ngụy Nhiếp Linh tìm kiếm xung quanh, thậm chí còn liếc nhìn bên ngoài tòa tháp cao để xác định chắc chắn rằng Chiến Tùng Lâm không có coi thường mạng sống của mình mà tự sát, lúc này mới ngồi xuống.
Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy toàn bộ vương phủ trong tầm mắt, hơn nữa có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Thậm chí trong đầu Ngụy Nhiếp Linh còn có một phỏng đoán táo bạo, đó là, Chiến Tùng Lâm đã ngồi ở đây sáng nay, nhìn thấy tất cả sự lúng túng của cô, ngay cả mới vừa rồi, khi cô nhìn chằm chằm vào một lá bùa ma mà chạy khắp nơi tìm người, hắn cũng thu hết trong mắt.
Tên khốn kiếp!
Sau khi tìm kiếm một vòng, cổ họng đã khô khốc muốn bốc khói, Ngụy Nhiếp Linh nhấc ấm trà trên bàn nhỏ rót thẳng vào miệng, lúc này mới giải khát được một chút, đang định đặt trở lại thì phát hiện bên dưới ấm trà là một mảnh giấy.
"Có qua có lại mới toại lòng nhau."
"Có qua có lại cái rắm! Chẳng qua bà đây bị ngài túm được đuôi, ngài lại thẳng tay làm cho bà mất mặt với toàn bộ vương phủ! Thật là một kẻ tính toán chi li!"
Ngụy Nhiếp Linh thầm vẽ một dấu gạch chéo thật to lên ba chữ Chiến Tùng Lâm trong lòng.
Sống hai đời, cô còn chưa bao giờ bị người trêu chọc như thế này trước đây!
Ngụy Nhiếp Linh đứng dậy, đang định đi xuống lầu thì nhìn thấy cạnh cầu thang có một cánh cửa gỗ, tựa như ẩn chứa bí mật nào đó, vừa rồi cô cũng không chú ý tới.
Đẩy cửa ra, cô nhận ra bên trong cánh cửa gỗ có một thiết bị đơn giản, chỉ cần ngồi thang máy này thì việc lên xuống rất dễ dàng.
Tên khốn đó có lẽ đã nhìn thấy mình lên lầu nên mới cố tình chạy trốn.
Lửa giận trong Ngụy Nhiếp Linh lại bùng lên lần nữa, cô vào thang máy, nhanh chóng đi ra khỏi tòa tháp cao, lại gặp được Tân Lập đang đứng ở một bên.
"Vương phi, vừa rồi Vương gia có chuyện nên đã đi vào cung, người có muốn sai thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa cho người không?" Tần Lập hết sức cung kính nói, tựa hồ không có chú ý tới vết mực trên mặt Phượng Khuynh Hoa.
Ngụy Nhiếp Linh thờ ơ nhìn chằm chằm vào Tân Lập.
Một ánh mắt lãnh đạm này khiến lòng Tần Lập đột nhiên co rút lại, thân hình hắn ta trở nên hơi cứng nhắc.
"Ngươi xác định chủ tử của ngươi đã vào cung?" Ngụy Nhiếp Linh lạnh lùng nói, mang theo cảm giác áp bức.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tần Lập, khiến hắn rùng mình trong vô thức.
"Nếu như ngươi dám nói dối.." Giọng nói Ngụy Nhiếp Linh lãnh đạm, mang theo nguy hiểm làm người ta nghẹt thở.
Tần Lập theo bản năng nuốt nước miếng, hai chân yếu ớt như muốn nhũn ra: "Vâng, đúng là vậy, chủ tử vừa tiến cung, mới vừa rồi thôi"
Ngụy Nhiếp Linh thu hồi ánh mắt chuyên chú, vươn tay vỗ vỗ bả vai Tần Lập một cái, vô cùng thoải mái nói: "Nếu đã như vậy, ngươi mau chuẩn bị xe ngựa cho ta, có điều, ta không đi Tông nhân phủ, ta muốn vào cung!"
Tân Lập chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, theo bản năng không dám trái lời, liên tục gật đầu.
Ngụy Nhiếp Linh thay một bộ quần áo rực rỡ đúng mực, lại đội thêm một cái mũ trúc trắng che kín mặt, ngồi lên xe ngựa vào cung.
Lúc này Chiến Tùng Lâm đang cùng Tuyên Thống để đánh cờ trong cung, sắc mặt hai cha con nghiêm túc, chơi cờ vô cùng nghiêm túc, mỗi một nước cờ đều tính toán thận
trọng.
Ngay sau khi Tuyên Thống đế đi một nước cờ, Chiến Tùng Lâm lạnh lùng nói: "Phụ hoàng, người đã thua"
Vừa nói, quân cờ rơi xuống tử mạch của Tuyên Thống đế.
Tuyên Thống đế ban đầu bối rối cau mày, nhưng khi cúi đầu chăm chú nhìn thật kỹ thì vẻ mặt thay đổi rõ rệt, sau đó cười ha hả nói: "Tiểu tử này, ngươi còn gian xảo như vậy, vậy mà dụ được trẫm vào trong hũ"
Vẻ mặt Chiến Tùng Lâm vẫn như cũ, hắn không vì mình thắng ván cờ mà kiêu ngạo tự mãn, cũng không bối rối thấp thỏm vì chiến thắng trước hoàng đế.
Tuyên Thống đế nhìn đứa con ưu tú nhất của mình, càng nhìn càng hài lòng.
Sau đó ông nghi hoặc hỏi: "Hôm nay làm sao con có thời gian rãnh rỗi mà vào cung tìm trẫm?"
Tuyên Thống đế vừa bãi triều đã nghe nói lão Thất vào cung, ông nghĩ rằng hắn có việc quan trọng muốn nói, nhưng hắn lại không nói gì, chỉ nói muốn chơi cờ với ông.
Phải biết rằng, từ lúc đứa con trai này bị thương, trừ khi ông truyền gọi, nếu không hắn sẽ không dễ dàng vào cung.
Chiến Tùng Lâm còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được cung nhân bên ngoài cung điện bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, Thất Vương phi tới rồi"
Tuyên Thống đế quét mắt qua nhi tử nhà mình, cuối cùng có thể nhìn ra từ đứa con trai luôn luôn nói năng thận trọng này một chút khó chịu.
Không cần đoán cũng biết, mục đích mà Thất Vương phi vào cung có lẽ có tám phần mười quan hệ với nhi tử của mình.
"Tuyên vào đi"
Không ngờ, nữ tử vừa bước vào cửa liền bắt đầu khóc, lần này không chỉ Tuyên Thống đế bị làm cho khiếp sợ mà ngay cả biểu cảm trên mặt Chiến Tùng Lâm cũng trở nên kỳ quái, nhưng chẳng qua là vì hắn đeo mặt nạ nên không có ai nhìn thấy.
"Vợ của lão Thất, ngươi làm sao vậy?" Tuyên Thống đế nghi hoặc nhìn nữ nhân quấn khăn che mặt đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn nhi tử vẫn ngồi ở chỗ đó.
"Phụ hoàng, người phải thay con dâu làm chủ, Vương gia, Vương gia hắn đang ức hiếp con!" Ngụy Nhiếp Linh gào khóc không ngớt cách khăn che mặt, vừa khóc vừa nhìn nam
nhân bên cạnh qua một lớp lụa mỏng.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy đôi mắt sắc bén của nam nhân nọ có thể xuyên qua lớp lụa mỏng mà nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Nhưng nhìn thấy con dâu khóc thảm thiết như vậy, ông cau mày nói: "Tức phụ của Lão Thất, đừng khóc nữa, nói cho trẫm biết, tại sao Lão Thất lại bắt nạt ngươi? Còn mạng che mặt của ngươi, khi ra mắt trẫm tại sao không lộ diện bộ mặt thật của ngươi? Ngươi không biết như vậy là đại bất kính với trẫm sao!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất