"Cũng khá ngay thẳng, nhưng ta không ham tiền, ta hỏi ngươi, độc ngươi dung để hạ độc Hô Quốc công tử lấy ở đâu?"
Nghiêm thị mặc dù sợ chết, nhưng còn tính là có não, nghe vậy vội vàng nói: "Ta không có hạ độc, thế tử là con của ta, ta làm sao có thể làm như vậy?"
"Được rồi, ta đã dám nói như thế tất nhiên biết thế tử không phải do ngươi sinh ra mà là con riêng của ngươi, tất nhiên cũng rõ ràng ngươi hạ độc với hắn, ngươi nếu đàng hoàng nói ra xuất xứ độc dược này, ta còn có để ngươi vui vẻ, bằng không" Thoại âm rơi xuống, sau đó lưỡi đao lạnh buốt lướt qua quần áo đơn bạc.
"Ta, ta nói, ta trong lúc vô tình cứu được một người, hắn vì báo đáp mà cho ta những thuốc này"
"Hắn bây giờ ở đâu?"
"Ta, ta không biết, ta chỉ biết là, hắn tới và đi không một dấu vết, nói chỉ cần ta có việc tìm hắn, thắp ba ngọn đèn Khổng Minh ngoài cổng Hầu phủ, hắn sẽ xuất hiện. Nghiêm thị run rẩy nói.
Ngụy Nhiếp Linh lại hỏi thăm một phen tướng mạo và ăn nói của người kia, mặc dù không khớp với người cô biết, nhưng cô biết đây chắc chắn là hắn.
Người kia càng am hiểu thuật dịch dung hơn cô, một đường chạy trốn, tất nhiên sẽ không ngừng mà thay đổi hình dạng.
Nhưng người kia từ trước đến nay đều làm việc vì lợi ích, làm sao có thể vẻn vẹn bởi vì Nghiêm thị cứu được hắn hắn liền giúp nàng ta, trong đó tất nhiên có gì đó quái lạ.
Chỉ là mặc kệ cô ép hỏi như thế nào, Nghiêm thị đều nói không được vì sao.
Ngụy Nhiếp Linh nghĩ nghĩ, từ trong ngực móc ra một hạt thuốc nhét vào trong miệng Nghiêm thị: "Tạm thời giữ cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi dám nói ra một chữ, thuốc này có thể để lập tức ruột xuyên nát bụng ngươi".
"Cho ta thuốc giải, cho ta thuốc giải ta không muốn chết" Nghiêm thị vội vàng nói.
"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp ta, tất nhiên sẽ có thuốc giải dược, nếu ngươi không nghe lời, vậy cũng chỉ có thể chờ chết" Ngụy Nhiếp Linh nói.
"Được, ta phối hợp ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó, chỉ cần cho ta thuốc giải.
Ngụy Nhiếp Linh bàn giao hai câu xong Nghiêm thị tất nhiên là đồng ý, sau đó Ngụy Nhiếp Linh đánh một chưởng khiến nàng ta ngất đi.
Lý Cảnh Nghi lúc này mới lên tiếng nói: "Tiền bối, ngài thật dự định tha cho ả một mạng?"
"Sống chết của ả cũng không có liên quan với ta"
"Thế nhưng ngài không phải mới vừa nói sau khi chuyện thành công sẽ cho ả thuốc giải sao?" Trong long Lý Cảnh Nghi nghĩ rằng Feng Qinghua sẽ giết người phụ nữ độc ác sau khi tra hỏi, nhưng càng nghe, hắn càng cảm thấy rằng không phải vậy.
Ngụy Nhiếp Linh chỉ cảm thấy có chút buồn cười: "Ta chỉ nói là muốn cho nàng thuốc giải mà thôi, lỗ tai nào của ngươi nghe được ta sẽ đảm bảo tính mạng cho nàng ta? Nàng bây giờ hữu dụng đối với ta, đợi đến khi ta tìm tới người ta muốn tìm, kết cục của nàng như thế nào không liên quan gì đến ta."
Lý Cảnh Nghi lật xem vừa rồi cô nói cái gì, hắn thật sự là từ đầu đến cuối không có nghe ra sẽ tha cho ả.
"Đã như vậy, vậy tại hạ chờ tiền bối làm xong chuyện của mình trước" Lý Cảnh Nghi đặc biệt thức thời nói.
Ngụy Nhiếp Linh gật gật đầu: "Thời gian không còn sớm, đi thôi"
Nói liền bước một bước chuẩn bị rời đi.
"Tiền bối, vậy ả ta."
"Không cần phải để ý đến, đợi đến hộ quốc phủ phát hiện thiếu đi hộ quốc phu nhân tất nhiên sẽ đến tìm, ngươi không tính để cho ta lại ôm người cất về chỗ cũ chứ?" Ngụy Nhiếp Linh một vẻ ngươi ngớ ngẩn hay ta ngớ ngẩn.
mặt mũi Lý Cảnh Nghi lập tức tràn đầy xấu hổ: "Vẫn là tiền bối mưu tính sâu xa, tại hạ mãi mãi không bằng, không biết tiền bối ở đâu, tại hạ...
Lý Cảnh Nghi đang định cùng rút ngắn quan hệ với cô, thế nhưng lời còn chưa nói hết, người trước mặt cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Ngụy Nhiếp Linh quen cửa quen nẻo nhảy vào Thất Vương phủ, thần không biết quỷ không hay trở lại phòng của mình, trút bỏ áo ngoài nhét dưới giường xong nằm trên giường, đang chuẩn bị đưa tay kéo chăn đắp lên, xúc tu ở giữa lại cảm giác được một mảng da ấm áp cứng rắn, kinh ngạc một giây sau liền muốn nhảy dựng lên.
Chỉ là cô vừa có động tác này, hông liền bị người ôm lại, phòng bỗng nhiên sáng rõ.
Ngụy Nhiếp Linh vừa quay đầu lại, suýt nữa bị dọa hồn bay phách tán.
Nam nhân toàn thân áo đen nằm giữa giường, mặt nạ bằng bạc tại ánh sáng của dạ minh châu lại càng phát ra ánh sáng lạnh, con ngươi thâm thúy kia đang gắt gao khóa chặt cô.
"Chiến, Chiến Tùng Lâm, sao lại là ngài?" Ngụy Nhiếp Linh đúng là bị hù dọa, cô nằm một người trên giường lặng yên không một tiếng động, hơn nữa còn là giờ này, hắn cuối cùng là đến từ lúc nào.
Chiến Tùng Lâm một tay chống đầu, một tay vẫn chăm chú ông chặt eo của Ngụy Nhiếp Linh, mắt sắc híp lại, lộ ra nguy hiểm: "Muộn như vậy, đã đi đâu?"
Ngụy Nhiếp Linh mím môi không nói, trong lòng nhanh chóng nghĩ đối sách, chỉ là còn không kịp nghĩ, cái cổ đã bị người bóp lấy: "Không nói? Vậy bản vương cũng chỉ có thể khiến ngươi thành thích khách"
Ngụy Nhiếp Linh theo bản năng đá vào người nam nhân, lại không nghĩ Chiến Tùng Lâm phản ứng càng nhanh, đưa tay bắt lấy chân cô.
Ngụy Nhiếp Linh hai tay chống trên giường, một cái chân khác cũng thuận thế đá vào, thừa dịp nam nhân tránh né thuận thế trượt ra thoát đi.
Nửa người mới vừa chui ra khỏi màn, mắt cá chân phải đã bị bàn tay của nam nhân nắm chặt.
Ngụy Nhiếp Linh khó thở, chân trái liền muốn đi giẫm khuôn mặt nam nhân.
Chiến Tùng Lâm trực tiếp nghiêng đầu né tránh, động tác nước chảy mây trôi, ngược lại lộ ra Ngụy Nhiếp Linh có chút bị động.
"Nội công cũng được, chiêu thức hơi yếu, ngươi chưa ăn cơm sao?" Chiến Tùng Lâm một bên đánh còn vừa mở miệng chỉ nói, nghe được trong lòng Ngụy Nhiếp Linh tức giận, cũng không còn muốn trốn, ngược lại dự định cá chết lưới rách cùng hắn.
Giường vốn cũng không lớn, hai người ngươi tới ta đi, quyền cước tung vào nhau, lại còn lăn lộn, liền nghe được két két vài tiếng, toàn bộ giường đổ sụp xuống dưới, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Ngụy Nhiếp Linh bị Chiến Tùng Lâm chế trụ cánh tay trực tiếp dẫn về chủ viện, lập tức ném lên giường, mình thuận thế đè lên.
"Giường của ta tương đối rộng, tiếp tục đánh không?" Ánh mắt Nam nhân lóe ra hứng thú, hiển nhiên là màn đánh nhau vừa rồi đã làm nóng người.
Ngụy Nhiếp Linh đưa tay đẩy hắn, làm thế nào cũng không đẩy được, cộng thêm trận đánh vừa rồi hao phí không ít khí lực, chỉ còn lại hơi thở.
Ngụy Nhiếp Linh dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi nói: "Muốn giết cứ giết muốn róc thịt liền róc thịt!"
Nói rồi, mở to cặp mắt thanh tịnh như nước, nhìn thẳng vào mắt Chiến Tùng Lâm.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như hoả tinh va chạm, ánh lửa lóe ra. suy tư trong đầu Ngụy Nhiếp Linh đang nghĩ về khả năng trốn thoát khỏi người này vào lúc này, trên tay đổ mồ hôi, lưng có chút phát lạnh.
"Cái kia... Vương gia a". Ngụy Nhiếp Linh đột nhiên mở miệng nói.
Chiến Tùng Lâm nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh không nói lời nào, nhưng mà ánh mắt lại một mực nhìn chằm chằm Ngụy Nhiếp Linh, bỗng nhiên, bàn tay thon dài của nam nhân đưua về phía Ngụy Nhiếp Linh.
Ngụy Nhiếp Linh chỉ cảm thấy cổ cứng ngắc, người này, thích bóp cổ người khác sao!
"Ngươi đang làm cái gì vậy!" Ngụy Nhiếp Linh dường như là từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ này, chỉ vì Chiến Tùng Lâm nắm lấy má cô véo tới véo lui, kéo xong bên phải lại đổi sang bên trái, hoàn toàn coi cô thành bột mà bóp!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất