"Ồ, cái kia à." Ngụy Nhiếp Linh mím môi, trên mặt dần hiện ra một vòng đỏ ửng: "Ta muốn để thái tử điện hạ khuyên nhủ vương gia, sau này muốn chơi tình thú cũng đừng chọn chỗ hiển nhiên như vậy, nhiều khó khăn vì tình mà, ta nói nhiều lần vương gia đều không nghe, nghĩ đến các người là huynh đệ, chuyện bí mật cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.
thái tử điện hạ im lặng, vậy mà tìm không thấy bất kỳ cái gì lí do thoái thác.
"Điện hạ làm sao lại tin vào lời nói dối của cô, Tử Long bây giờ ở đây, hắn chính là nhân chứng!" Tư Đồ Dung Viên lập tức nói, nhìn về phía Tử Long: "Sư phụ Tử Long ngươi nói đi, ngươi ở đây, có phải là vì cùng nàng ta bỏ trốn?"
Không đợi Tử Long nói chuyện, Ngụy Nhiếp Linh đã hừ lạnh nói: "Đại tỷ, hắn nếu là thật sự cùng ngươi bỏ trốn, giờ phút này vì bảo đảm cho ngươi, khẳng định là đã nhất trí lí do thoái thác với ngươi"
"Tư Đồ Dung Chỉ ngươi!" Tư Đồ Dung Viên nghẹn đỏ mắt, lần này là thật ủy khuất, nhìn thái tử điện hạ: "Điện hạ, ngài tin tưởng ta, thật là nàng"
Ngụy Nhiếp Linh sâu kín nói: "thái tử điện hạ tất nhiên là phải tin tưởng tỷ rồi, nếu không tin, chẳng phải là chuyện nón xanh trên đầu người phát sáng sao?" thái tử điện hạ bỗng nhiên phất tay áo, Tư Đồ Dung Viên ý thức ngã trên mặt đất lúc nào không hay, trong đôi mắt đẹp đầy tràn nước mắt: "Điện hạ, ta là bị oan"
Ngụy Nhiếp Linh lắc đầu thở dài nói: "Đại tỷ, tỷ dù muốn giội nước bẩn cũng phải tìm người hợp lý cũng nổi cho tỷ chứ, tỷ ngẫm lại xem, ta hôm nay mới lại mặt, sao xác định được sẽ gặp người mà ta muốn cùng bỏ trốn chứ, nếu như đụng phải, cũng phải chọn một thời cơ thích hợp, sao có thể đi vội vàng như thế, đúng không?"
Tư Đồ Dung Viên ấp úng lại nói không ra lý do, bộ dạng kia, rơi vào trong mắt thái tử điện hạ liền thành ra chân tướng bại lộ.
thái tử điện hạ âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đã nói là nàng ta không phải ngươi, ngươi còn có cái gì chứng cứ chứng minh?"
Tư Đồ Dung Viên tưởng tượng, ánh mắt sáng lên: "Không sai, ngươi nói là ta, nhưng cũng không thể chứng minh sự trong sạch của ngươi, ai cũng biết quan hệ của ngươi và Tử Long tốt chứ!"
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy, một vẻ trầm tư khó xử.
Trong tâm Tư Đồ Dung Viên thoáng yên ổn: "Tư Đồ Dung Chỉ, điện hạ sẽ không dễ dàng bị ngươi lừa bịp!"
Ngụy Nhiếp Linh nhìn về phía thái tử điện hạ, có chút hơi khó nói: "Điện hạ, nếu như ta tìm tới chứng cứ chứng minh người bị cắm sừng rồi, người sẽ không phải phải nhớ hận ta, trả thù Thất Vương phủ của chúng tôi chứ?"
"Sẽ không" Thái tử điện hạ từ trong hàm răng khó khăn gạt ra một câu.
Ngụy Nhiếp Linh vỗ vỗ ngực: "Nếu là như vậy thì ta an tâm, chứng cứ rất rõ ràng, nếu ta cùng Tử Long bỏ trốn, vậy ta hẳn là sẽ mang một chút vàng bạc để xài chứ? Như vậy, nếu như là đại tỷ bỏ trốn, vậy khẳng định cũng sẽ như vậy.
thái tử điện hạ vung tay lên, một thị vệ lập tức nhảy lên xe ngựa, từ bên trong lấy ra một cái túi lớn.
Không đợi mở ra, sắc mặt Tư Đồ Dung Viên đã toàn bộ cũng thay đổi, đìu hiu, tuyệt vọng.
Nàng ta đúng là lấy không đồ vật của mình, vì chính là để người ta cho rằng Tư Đồ Dung Chỉ là nhất thời trốn đi, trộm đồ trong phòng nàng ta, thế nhưng bây giờ, không nghĩ tới cái này ngược lại trở thành bùa đòi mạng mình.
Giải thích không rõ, dựa theo tính cách đa nghi của thái tử điện hạ, tuyệt sẽ không tin tưởng.
Quả nhiên, bao phục mở ra, bên trong không chỉ có trâm cài tóc vòng tay ngày thường Tư Đồ Dung Viên dùng, còn có mấy món thái tử điện hạ tặng.
Hắn biết những vật này bình thường đều bị Tư Đồ Dung Viên cất kỹ, người bên ngoài căn bản không có khả năng chạm đến, chỉ có nàng ta mới có thể, sự tình đã hết sức rõ ràng.
"Ngươi còn muốn nói gì?" Thái tử điện hạ lạnh lùng thốt ra.
Tư Đồ Dung Viên đau thương cười một tiếng: "Dung Viên không lời nào để nói."
Lập tức, Tư Đồ Dung Viên nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh : "Ta không nghĩ tới ngươi vậy mà ngoan độc như thế, Tử Long đối với ngươi toàn tâm toàn ý, ngươi vậy mà hại hắn như thế"
Ngụy Nhiếp Linh nhìn Tử Long đứng ở nơi đó từ đầu đến cuối chưa từng nói một câu, nội tâm không có chút nào dao động, cô cũng không phải là Tư Đồ Dung Chỉ, đối với người này cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Lại nói, tình cảm đều là tương trợ lẫn nhau, rõ ràng bỏ trốn đã bị phát hiện, hắn từ đầu tới đuôi lại chưa từng nói qua một câu, trước mặt hoàng quyền, tình cảm trở nên yếu ớt như vậy.
Đã sớm nhận lời đề nghị bỏ trốn của Tư Đồ Dung Viên, hẳn phải biết, bị phát hiện phải nhận lấy hậu quả, hiện tại, có chăng là trước thời hạn mà thôi.
"Không biết thái tử điện hạ muốn xử trí đại tỷ của ta thế nào?" Ngụy Nhiếp Linh hỏi.
"Chuyện này cùng Thất Vương phi không liên quan, chuyện của ản cung, bản cung tự giải quyết.." Thái tử điện hạ còn chưa nói xong, liền nghe được một trận tiếng vang bánh xe nhấp nhô dọc theo bàn đá xanh đường trượt tới.
Ngụy Nhiếp Linh biết trước đó Chiến Tùng Lâm quan sát trong chỗ tối, giờ phút này chỉ sợ là đến cho hai người này đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Đối với chuyện này, Ngụy Nhiếp Linh thế nhưng rất tán thưởng, dù sao, nếu là nàng không đủ thông minh, hoặc là chưa từng nghe thấy cuộc nói chuyện của Tư Đồ Dung Viên cùng thừa tướng phu nhân, bây giờ Chiến Tùng Lâm chạy tới trông thấy cô ngồi dưới đất hô to oan uổng.
So với cái này, nàng càng thích nhìn người khác tự làm tự chịu.
"Vương phi sao rời đi lâu như vậy, còn phải bản vương tự mình tới đón ngươi." Trong lời nói của Chiến Tùng Lâm mang theo bất mãn, lộ ra không vui.
Nhưng cho dù là như vậy, nghe vào trong tai thái tử điện hạ lại không dễ chịu, sắc mặt Thất Vương gia luôn lạnh như băng, tính cách lại càng âm tình bất định, bây giờ nói chuyện với người không kiên nhẫn như vậy, có lẽ là lần đầu tiên.
Xem ra, tình cảm hai vợ chồng dường như thật sự không tệ, lời đồn bất lực kia chỉ sợ là lời đồn.
Thái tử điện hạ nghĩ như vậy, lưỡi chống đỡ bên trên hàm trên, nội tâm vô cùng khó chịu.
Ngụy Nhiếp Linh chạy chậm đến, ngồi xổm trước mặt nam nhân, đưa lưng về phía hai người kia ánh mắt đều lóe ánh sáng, giống như là trẻ con tinh nghịch đùa ác thành công còn chạy tới khoe khoang với đại nhân.
Chiến Tùng Lâm nhìn thấy trong mắt nàng ánh mắt chớp động, kia là phong cảnh hắn chưa từng thấy qua.
Đôi mắt này, để cho người ta nhịn không được sa vào trong đó, mà giờ khắc này, trong đôi mắt thuần triệt, chiếu ra thân ảnh của hắn.
"Vương gia, ta nói cho ngài nghe nha, vừa rồi thái tử điện hạ cùng ta phát hiện đại tỷ chuẩn bị bỏ trốn với người khác, bây giờ đang chuẩn bị xử trí thì ngài đến, ngài cũng cho
thái tử điện hạ vài ý kiến đi, ta thấy hắn hình như rất là đau đầu" Ngụy Nhiếp Linh lúc nói lời này đơn thuần như cái trẻ con, tựa như đúng là đang tìm kiếm cách gì giải quyết, nếu nụ cười trên mặt cô không có giảo hoạt như vậy.
Chiến Tùng Lâm tự nhiên hiểu ý cô, âm thanh lạnh lùng nói: "Có cái gì mà đau đầu, nếu là ngươi dám cùng đồng nhân bỏ trốn, bản vương bắt được sau này lập tức chém tử chi đặt ở trong bình ngâm rượu.
"Đại tỷ, ngươi đừng sợ, thái tử điện hạ mềm lòng, sẽ không giống Vương gia nhà ta đối với ta đâu" Ngụy Nhiếp Linh an ủi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất