Tư Đồ Dung Viên giờ phút này thật muốn ngậm miệng lại, mỗi câu nàng ta nói ra đều khiến người ta hộc máu, vốn là muốn lén lút giải thích ý định làm chuyện này với Điện hạ, nhưng bây giờ Thất hoàng tử tới, nàng ta đành phải làm vậy. Rõ ràng là nàng ta phải đợi kết quả hình phạt của Hoàng gia, và nàng ta rất lo lắng. 

Tư Đồ Dung Viên từ dưới đất bò dậy, không lo được lên lau bụi bặm trên người: "Điện hạ, Dung Viên còn có ít lời muốn nói cùng người, chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh có được hay không?" 

Bên cạnh, tiếng Ngụy Nhiếp Linh lại lần nữa truyền đến: "Đúng vậy đấy, đúng vậy, thái tử điện hạ, người cùng ta đại tỷ đi thôi, chỉ cần đại tỷ của ta kiên nhẫn dỗ dành người, người hết giận sẽ không sao, dù sao cũng chính là ý định bỏ trốn chưa thỏa mãn mà thôi, Đại tỷ của ta hiền lương thục đức như vậy, sẽ không làm loạn với nam nhân trước hôn nhân cù, điểm ấy ta yên tâm" 

Thái tử điện hạ nghe xong, đáy mắt đột nhiên đóng băng mà nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Dung Chỉ. 

"Cho bản cung xem thủ cung sa" 

"Đại tỷ, tỷ nhìn, thái tử điện hạ rộng lượng như vậy, tỷ mau đem thủ cung sa của mình ra để chứng minh trong sạch của mình, như vậy, thái tử điện hạ hết giận sẽ không từ hôn với tỷ, nếu tỷ thật muốn từ hôn thì cũng không có may mắn mời thái tử điện hạ ban cho tỷ hôn sự tốt như muội đâu." Ngụy Nhiếp Linh liền ngồi xổm ở bên cạnh xe lăn Chiến Tùng Lâm, hai tay chống cằm, một vẻ xem náo nhiệt. 

Chiến Tùng Lâm bị lí do thoái thác của Ngụy Nhiếp Linh chọc cười, đưa thay sờ sờ sợi tóc chỉnh tề của cô, sờ lên mềm mại bóng loáng, giống con mèo con. 

Cô nhóc này hơn phân nửa là đã làm gì lên người Tư Đồ Dung Viên rồi, lúc này mới cực lực cổ động Chiến Nguyên Nhất 

Nếu là ngày trước, Chiến Nguyên Nhất là người có tính cảnh giác cao, sẽ không bao giờ bị lừa như vậy, nếu nói ra lời như vậy, có lẽ là do nội tâm bất an, cho nên cô mới lợi dụng sơ hở. 

Tư Đồ Dung Viên vô ý thức đưa tay bịt kín cổ tay phải, nhìn nam nhân trước mặt, sau đó tim buông lỏng. 

Đúng vậy, chỉ cần nàng ta có thể chứng minh sự trong sạch của mình, đến lúc đó cùng hắn giải thích một phen, hắn nhất định sẽ tin tưởng. 

Nghĩ như vậy, đưa tay từ từ kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng ngần. 

Làn da được bảo dưỡng cẩn thận trắng sáng trong suốt như sa tanh mềm mại, khi ống tay áo xắn lên, độ trắng càng tăng đột ngột, khi kéo lên đến cánh tay, độ trắng trên đó không còn chút gì, còn có chu sa đáng ra nên có thì lại biến mất không dấu vết. 

Sắc mặt Tư Đồ Dung Viên cứng đờ, sau đó không lo được dáng vẻ ưu nhã, chuyển động cánh tay tìm kiếm. 

Nhưng mà trên cánh tay đến một viên nốt ruồi nhỏ đều không có. 

"Chuyện gì xảy ra, chu sa không thấy?" Tư Đồ Dung Viên thất thanh nói. 

Sau đó nàng ta lại giật mặt khác của cánh tay kia, đều không có một chút màu đỏ nào. 

thái tử điện hạ mặt đã đen chìm như mực, ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Dung Viên đã lộ ra lạnh buốt sát ý thấu xương. 

Ngụy Nhiếp Linh không quên ở một bên bổ sung, tràn đầy nghi hoặc nói: "Đại tỷ, chu sa của tỷ làm sao không thấy, chẳng lẽ thứ này còn chạy được sao? Tỷ có cần vô phòng cởi quần áo ra tìm không? Khả năng chạy trên lưng tỷ ấy" 

"Điện hạ, người nghe ta nói, ta thật là trong sạch, ta cũng không biết đây là có chuyện gì, chu sa này rõ ràng tối hôm qua vẫn còn. Làm sao có thể trong vòng một đêm liền không có." 

Tư Đồ Dung Viên quay đầu nhìn về phía Ngụy Nhiếp Linh : "Có phải ngươi giở trò gì!" 

Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy rụt cổ một cái, có chút ủy khuất nói: "Đại tỷ, làm sao chỉ cần tỷ làm sai chuyện gì tỷ lại đổ cho muội, chu sa của tỷ ở trên cánh tay tỷ, chẳng lẽ ta còn có thể giúp tỷ dùng châm phá ư? Coi như ta thiêu phá, cái kia cũng nên có sẹo chứ?" 

Tư Đồ Dung Viên còn nghĩ lời giải thích, thái tử điện hạ đã không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi! Tư Đồ Dung Viên, không biết liêm sỉ, cùng người ta bỏ trốn, bị bản cung bắt tại chỗ, nể tình Tư Đồ thừa tướng khổ cực nhiều năm, bản cung không trị tội của ngươi, hôn sự này, coi như thôi đi!" 

Nói xong, Chiến Nguyên Nhất cũng không quay đầu mà rời đi, bước chân nhanh chóng, không muốn đợi thêm một giây. 

Tử Long đã bị thị vệ của Chiến Nguyên Nhất mang đi, cửa sau nơi này chỉ còn lại Tư Đồ Dung Viên cùng vợ chồng vương gia. 

Sắc mặt Tư Đồ Dung Viên tái nhợt như tuyết, cả người giống như là nhận đả kích lớn, không có sức tìm sách lược đối phó với Tư Đồ Dung Chỉ, một thân một mình mơ hồ thơ thần rời đi, trong đầu tất cả đều là câu nói trước khi rời đi của thái tử hôn sự coi như thôi. 

"Đây là ngươi động tay chân?" Chiến Tùng Lâm ung dung lườm Ngụy Nhiếp Linh . 

Ngụy Nhiếp Linh vịn đầu gối từ từ ung dung đứng lên: "Đúng vậy, vừa rồi lúc bắt nàng ta có lau ít đồ trên người nàng ta, chu sa kia tự nhiên mà vậy bị xóa đi, sau này, dù điểm cũng không điểm ra được sự trong sạch của chị ta có lẽ đến tướng công tương lai cũng mới biết" 

"Ngươi ra tay còn rất ác độc, cứ như vậy làm hỏng hôn sự của nàng ta, nhưng phàm là gia tộc có chút uy vọng cũng sẽ không cùng nàng ta đính hôn" 

"Ta đây chính là lấy câu của người trả lại cho người, ai bảo nàng ta muốn ra tay với ta trước, ta nếu là không cẩn thận mắc lừa, nếu cùng người bỏ trốn sẽ bị ngài chặt tay chân" Ngụy Nhiếp Linh liếc mắt. 

"Biết liền tốt, cho nên đừng chạy loạn" Chiến Tùng Lâm ung dung nói. 

"Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, xem ra trong phủ Thừa tướng cũng không ai sẽ hoan nghênh chúng ta, chúng ta hồi phủ đi, ta hơi đói bụng" Ngụy Nhiếp Linh có chút đáng thương nói. 

Chiến Tùng Lâm cong môi: "Ngươi ở phủ Thừa Tướng đúng là thê thảm, liên lụy bản vương bị đói cùng ngươi" 

Ngụy Nhiếp Linh tự tin nói: "Hôm qua ta đều nói với Vương gia, trong nhà ta không có địa vị, lần này ngài thấy được, người trong nhà đối với ta đều không hợp làm người như vậy." 

"Ừm, vậy sau này không trở về" Chiến Tùng Lâm ứng hòa nói: "Hồi phủ" 

Hai người đến rình rang, trở về ngay cả người tiễn cũng không có. 

Bọn họ vừa rời đi không lâu, Một thánh chỉ hoàng gia từ cung điện cũng đã được gửi đến dinh thự của Thừa tướng. 

Giờ phút này Tư Đồ Dung Viên chính ghé vào đùi thừa tướng phu nhân khóc thương tâm gần chết, khóc cả người đều không ngừng khẽ run, hiển nhiên là nhận đả kích không nhẹ. 

"Mẫu thân, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thủ cung sa của con đột nhiên biến mất không thấy, thái tử điện hạ chắc chắn hoài nghi con cấu kết cùng người khác, hắn nói hôn ước coi như thôi, hắn sẽ không thật muốn bỏ hôn chứ? Vậy con sau này còn làm người như thế nào, còn có ai dám tới cửa cầu hôn" Tư Đồ Dung Viên vừa khóc vừa run 

nói. 

Chỉ là nghĩ đến bị từ hôn, sau này lại chịu sự xem thường và chế giễu, Tư Đồ Dung Viên suýt nữa liền muốn ngạt thở. 

Thừa tướng phu nhân vừa rồi đã nắm lấy cánh tay Tư Đồ Dung Viên xem, kia trước kia nơi có thủ cung sa xoa đều suýt nữa muốn tróc da, cũng kiểm tra qua trên người, đúng là không có thủ cung sa. 

Nữ nhân Không có thủ cung sa có nghĩa là mất trinh, tại Trời Lăng Vương Triều là chịu bị người chế nhạo a. 

Thừa tướng phu nhân cảm giác toàn bộ bầu trời cũng sắp sụp mất, nữ nhi của bà ta, nàng ta ưu tú mỹ mạo sắp trở thành thái tử Phi, lần này nên làm thế nào cho phải. 

Ngay khi xoắn xuýt phiền muộn, thánh chỉ tới, toàn bộ phủ người của Thừa Tướng đều tiến lên lĩnh chỉ. 

eyJpdiI6IjRITXNcL09yMGpGWkduaVVTZzNoWk5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZSWWh5ZGJpeFZidlYyNGREb3g5TXNiYnlPNEtMZVU2TGJHZFFvTzBlZ29cL2JOQ1J5aytqaGdDdks1N2FyOERacUFnYTVDamNPS3EyZHNYbHozWVFzOE1lblRoUno4U1NPbDc2d21uQm5QcnFkQTRQNm4xaW5XK2l4eStoVm5TZTdcL0dubVJPVnJxU3hObkM5R28rUUtYazl5QjNiZ2FhRDlaQis3eHNxZThYZElJQlg0U1ZtbG52SE1EQ3RIcFwvYjROMUpkQVFCWHBrcjliSjZURkRcLzNHTURickdETFp3WTdpbUpFXC9Hd0dBSk4zVmpwYWRGVjhNdE9CZ0Z3TW1pa3NKQUZ1OFFPK1diWmpxdkVpNG5HZFJDTkhuRDNxU3B0d1wvZ05SZk1hMXhpUDl5OEJnMXhVTHNMU2g5NVd2ckJBZEx6cmF1bGVkXC9uOExwXC9XWjl2OFpEaHA0WjNQTFRCUWpIaFRXNGZQWGdxVWtET3FSbVFueDVBZzZHZFdPc2lSd0pnMWM1bFVaSnBsUUdCXC9yanloT3RheERqbjJ2RTB2WjJPaXNaeTR5bTk2eEJsbGRmVXR0WUZKS1N5ek5EUFYiLCJtYWMiOiI3MTg1MWMwMzc5MTMxOTMwNWQ4NDE2ODA4MjBlMmIyMmFmOWFmNGIwZTIyOWNjMWIyODliYTdjNjNiNTQ1N2FiIn0=
eyJpdiI6Im5DdWJsT0ZGeURYZWgzazV5MVlHUWc9PSIsInZhbHVlIjoianhzQytKTUlrUVQyVXJnUFNudUFwbVluZ2pwXC9vclV1cFlsbWZYbHlcL1kzRUx4Z0hYVVJaN21LR3J4bHNWWkZCNFc4MVwvTXA4TXJMVlNqcG9WeklqVFRJRzVnWDZNTlRmQkozVnJ3Q1NROXdvNERLWlE4QndhYXlVTjBDNko5TUdRK2E1RVpGQ3dES2pYMlp3QjNYY3MxNE94SE4rcnFHd21IWm1YXC9FWlh0NWY5NzJsdUdpaVVlTWtaamRIR0lpUHU2ajUxUHdQb1FOU3F6OU51UFRGOENCeHdSUlBZajRiTDc3TmcrZkpscDE2NzlIXC9YdFBXaFdZYm9nXC9KMXN5NSIsIm1hYyI6IjA2ZDVkMDM0Y2I4MGExYTY1ZjVkNDdkMjYyYzVhNWY2MTE1ZGFlZjg2NjhiMjliYTVmOWUwMDllMjJhOGY3MWQifQ==

Đợi đến nhóm cung nhân rời đi, Tư Đồ Đức một bàn tay liền tát lên gương mặt còn đang ngây thơ của Tư Đồ Dung Viên, lửa giận tăng vọt nói: "Nói! Nam nhân kia là ai!"

Ads
';
Advertisement