Bạch Linh Nhi chưa bao giờ nói cho Lâm Huyền biết bản thể của nó là gì, nhưng Lâm Huyền chắc chắn rằng đó nhất định không phải là con thỏ trắng như nó từng thể hiện.
Mỗi khi Bạch Linh Nhi gào rống lên sẽ phát ra tiếng chim hót líu lo, Lâm Huyền từ lâu đã nghi ngờ bản thể của nó là một con yêu thú hình chim.
Thấy Bạch Linh Nhi còn có thể phun ra sương muối trắng tinh, lại còn rất mạnh mẽ, câu trả lời thỏa đáng nhất mà Lâm Huyền có thể nghĩ đến là Tuyết Phượng Hoàng.
Bạch Linh Nhi đảo mắt xem thường
"Không có đâu à"
Bạch Linh Nhi nhanh nhẹn chuyển đề tài.
"Thế nhưng mà lần này chúng ta đến Tây Phượng Lâm là để gặp Tuyết Phượng Hoàng thật"
Lâm Huyền sững sờ, Phượng Hoàng và Rồng đều thuộc về loại yêu thú cùng cấp, phần lớn là sống ở trung tâm lục địa nơi nguyên khí dồi dào, làm sao mà có thể xuất hiện ở một nơi nguyên khí hoang vắng như biên giới của lục địa được?
"Một con Tuyết Phượng Hoàng còn sống?"
Bạch Linh Nhi lấy làm lạ nói.
"Đương nhiên là Tuyết Phượng Hoàng còn sống rồi"
Lâm Huyền nói không nên lời... Chỉ có thể hy vọng Bạch Linh Nhi và Tuyết Phượng Hoàng có quen biết, bằng không, nếu phải đối mặt với một con Tuyết Phượng Hoàng còn sống, chưa kể Lâm Huyền bây giờ mới tu luyện đến Hóa Nguyên Cảnh Giới tầng một, mà kể là tầng hai đi chăng nữa. . Hắn chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Tuyết Phượng Hoàng.
Sau khi đi bộ tầm hai mươi hai ngày và băng qua hai đế quốc, cuối cùng Lâm Huyền và Bạch Linh Nhi cũng đến được Tây Phượng Lâm.
Bước vào trong rừng, Lâm Huyền liếc nhìn xung quanh toàn là những cây ngô đồng to lớn.
Tây Phượng Lâm này là một vùng toàn cây ngô đồng.
"Phượng Tây ngô đồng, có lẽ thực sự có một con Tuyết Phượng Hoàn ở đây"
Bạch Linh Nhi nhảy ra khỏi Thiên Tư Linh Phố, đứng trên vai Lâm Huyền, nhìn về phía xa.
"Lâm Huyền, ta cảm nhận được hơi thở của Tuyết Phượng Hoàng, ở tận sâu trong Tây Phượng Lâm"
Bạch Linh Nhi cảm thấy?
Lâm Huyền có hơi bối rối, thế mà hắn lại không phát hiện ra cái gì.
Lâm Huyền phóng thích nguyên khí và hồn lực, nhưng vẫn không tìm thấy gì, hắn chỉ có thể cho rằng đây là cảm ứng từ huyết thống của các yêu thú với nhau.
Lâm Huyền đi về phía sâu trong Tây Phượng Lâm, điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là càng vào sâu trong rừng, không khí càng lạnh.
Càng đi, không khí đã có thể nói là lạnh thấu xương, nếu Lâm Huyền không phải là một võ giả có thể chất mạnh mẽ, sợ là sẽ không thể chịu nổi.
Hắn nhìn thấy tuyết đọng trên mặt đất, càng đi vào sâu, tuyết càng dày, nhưng cây ngô đồng trong tuyết vẫn tươi tốt, thậm chí lá cây còn rực rỡ hơn mấy cây ngô đồng phía ngoài rừng.
Không chỉ vậy, Lâm Huyền còn nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Trong khu rừng lớn như vậy, tại sao lại không nghe thấy một tiếng chim kêu nào cả?"
Chim chóc sống trong rừng, thế mà trên đường đến đây, chưa nói đến cả rừng cây chỗ này, mà chỉ là một cây nhỏ ven đường thôi cũng có thể thấy được một ổ chim.
Thế mà Tây Phượng Lâm rộng lớn như thế mà không nghe thấy một tiếng chim hót nào cả.
Không chỉ chim, các yêu thú và dã thú khác trong rừng cũng vậy, Lâm Huyền chưa nhìn thấy nổi một con.
Bách thú sợ hãi nơi này!
Lâm Huyền thầm nói trong lòng.
"Trong này thật sự là có Tuyết Phượng Hoàng sao?"
Lâm Huyền đưa Bạch Linh Nhi đến trung tâm của Tây Phượng Lâm, ngoài việc bị lạnh, Lâm Huyền cũng không cảm thấy bất cứ điều gì khác.
Trái lại, Bạch Linh Nhi lại tỏ ra vô cùng hào hứng.
"Đây chính là nó!"
Lâm Huyền dừng lại, trước mặt chỉ thấy có một cây ngô đồng, cũng không thấy có gì lạ thường.
Tuyết Phượng Hoàng ở đâu?
Bạch Linh Nhi nhảy khỏi vai Lâm Huyền và chạy đến cây ngô đồng trước mặt Lâm Huyền.
Nó ấn hai móng trước của mình vào thân cây ngô đồng, lúc này có một điều kỳ diệu đã xảy ra, dưới móng vuốt của Bạch Linh Nhi, một ánh sáng trắng như tuyết bất ngờ tỏa sáng.
Ánh sáng càng lúc càng sáng, rồi sau đó bao phủ toàn bộ thân thể của Bạch Linh Nhi vào trong.
Trong nháy mắt, Bạch Linh Nhi đã biến mất!
Đồng tử Lâm Huyền co rụt lại, hắn vô tình nhìn thấy rõ ràng Bạch Linh Nhi bị ánh sáng trắng như tuyết kia hút vào trong cây ngô đồng!
Không nghi ngờ gì rõ ràng rằng có điều gì đó đặc biệt trong cây ngô đồng này.
Lâm Huyền lo lắng cho Bạch Linh Nhi, vội vàng đi tới cây ngô đồng, bắt chước dáng vẻ của nó, đưa tay đặt lên thân cây ngô đồng.
Ánh sáng trắng như tuyết lại lập lòe, Lâm Huyền chỉ cảm thấy có một lực kéo mình về phía trước, đến khi bình tĩnh lại thì cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, hắn đang ở trên một ngọn núi tuyết, xung quanh là bão tuyết lạnh giá, nơi đây còn có dấu vết của cây ngô đồng.
"Đây là đâu?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Huyền đã không còn ở trong Tây Phượng Lâm, cây ngô đồng mà hắn và Bạch Linh Nhi vừa chạm vào là một loại cơ quan nào đó tương tự như truyền tống trận pháp, có thể đưa hai ngươi đến một nơi khác.
Bạch Linh Nhi ở ngay bên cạnh Lâm Huyền, nó trèo lên vai Lâm Huyền.
"Lâm Huyền ngươi cùng vào rồi"
Lâm Huyền gật đầu, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Hắn có thể cảm nhận được, xuyên qua trận bão tuyết, không xa ngay phía trước của hắn, đang có một sự tồn tại vô cùng khủng khiếp!
Khí thế của sự tồn tại này chỉ là ngoài ý muốn tỏa ra, thế mà đã khiến cho toàn thân Lâm Huyền dựng thẳng lên.
Lâm Huyền thậm chí không thể đo được cảnh giới của đối phương cao đến mức nào, nhưng hắn chắc chắn rằng chỉ cần đối phương muốn giết hắn và Bạch Linh Nhi, thì sẽ không tốn lấy một sức lực nào.
"Ngươi đã đến"
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trận bão tuyết.
Một điều kỳ diệu đã xảy ra, đi đôi với âm thanh này, trận bão tuyết đang gào thét mãnh liệt bỗng dưng dừng lại.
Khi bông tuyết cuối cùng rơi xuống đất, Lâm Huyền đã có thể nhìn thấy những gì ở trước mắt.
Trước mặt hắn và Bạch Linh Nhi là một hồ băng.
Mà ở trung tâm của hồ, có một con yêu thú khổng lồ.
Đây là một con chim có bộ lông trắng muốt như tuyết, dáng người uyển chuyển.
Phượng Hoàng!
Tuyết Phượng Hoàng!
Lâm Huyền không nhịn được hít một hơi thật sâu, thật sự là có Tuyết Phượng Hoàng!
Tuyết Phượng Hoàng ngẩng đầu, nhìn Bạch Linh Nhi đang ở trên vai Bạch Linh Nhi.
Sau đó, nó lại liếc nhìn Lâm Huyền.
Chỉ trong một tích tắc đó, Lâm Huyền đã cảm thấy sự thù địch ở trong mắt Tuyết Phượng Hoàng.
Tuyết Phượng Hoàng không mở miệng, nhưng một giọng nói lạnh lùng trực tiếp vang lên từ trong đầu Lâm Huyền.
"Ngươi không nên ở chung với loài người"
Tuyết Phượng Hoàng trả lời.
"Lâm Huyền không giống với loài người bình thường"
Tuyết Phượng Hoàng im lặng hồi lâu, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng.
"Đừng quên sứ mệnh của ngươi"
Sứ mệnh.
Lâm Huyền có hơi bối rối với lời nói của Tuyết Phượng Hoàng, sứ mệnh của Bạch Linh Nhi là gì?
Câu trả lời của Bạch Linh Nhi rất chắc chắn: “Ta vẫn nhớ sứ mệnh của mình"
Tuyết Phượng Hoàng đứng lên từ trong hồ, rõ ràng nó đang giẫm lên mặt hồ, thế nhưng trong hồ lại không có lấy một gợn sóng nào.
"Đến đây hoàn thành truyền thừa đi!"
Nói rồi, một luồng sức mạnh quấn lấy Bạch Linh Nhi, Bạch Linh Nhi đang ở trên vai của Lâm Huyền bay lên, bay về phía Tuyết Phượng Hoàng.
Lâm Huyền không ngăn cản nó, bởi vì hắn có thể cảm nhận được Tuyết Phượng Hoàng không có ác ý đối với Bạch Linh Nhi.
Bạch Linh Nhi bay lơ lửng đến trước mặt Tuyết Phượng Hoàng, Tuyết Phượng Hoàng khép cánh lại, quấn lấy Bạch Linh Nhi bao bọc nó vào trong, sau đó, một ánh sáng trắng như tuyết xuất hiện trên cơ thể của Tuyết Phượng Hoàng.
Một sức mạnh khó tả bộc phát từ cơ thể Tuyết Phượng Hoàng.
Sức mạnh này cực kỳ khủng khiếp, dù cho Lâm Huyền có đứng cách khá xa, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được như có một ngọn núi lớn đang đè lên đỉnh đầu của mình.
Lâm Huyền không còn cách nào khác, đành phải dùng hết sức chống trả.
"Tại sao lại có kiểu truyền thừa như vậy chứ?"
Tiếng Phượng Hoàng rên rỉ kêu khóc vang lên từ trong hồ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất