Ánh sáng tan biến, Phượng Hoàng rên rỉ kêu khóc, thế gian lại trở lại tĩnh lặng như ban đầu.  

             Lâm Huyền hạ cánh tay đang che trước mắt xuống, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn rõ tình hình trên mặt hồ.  

             Tuyết Phượng Hoàng biến mất, trên mặt hồ rải rác lông chim trắng như tuyết.  

             Bạch Linh Nhi vẫn đang ở chỗ cũ, nhắm mắt lại.  

             Dưới thân nó có một quả trứng to hơn đầu người, thân trứng giống như ngọc bích, mơ hồ toát ra hơi thở của một con Tuyết Phượng Hoàng.  

             Lâm Huyền sợ hãi.  

             Phượng Hoàng niết bàn, có thể tái sinh một thân phận mới.  

             Vì để hoàn thành việc truyền thừa của Bạch Linh Nhi mà Tuyết Phượng Hoàng lại lựa chọn cái chết!  

             Bản thể của Bạch Linh Nhi rốt cuộc là cái gì mà có thể khiến cho một yêu tộc vương giả lựa chọn hy sinh chính mình?  

             Còn nữa, vì sao Tuyết Phượng Hoàng lại căm thù hắn, không muốn nhìn thấy Bạch Linh Nhi ở chung một chỗ với nhân loại?  

             Rất nhiều câu hỏi đang xuất hiện trong đầu của Lâm Huyền.  

             Nhưng Lâm Huyền tạm thời không thể nào tìm được câu trả lời thỏa đáng, lúc này, Bạch Linh Nhi đang nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn...Nó giống như là đang ngủ thiếp đi.  

             Lâm Huyền khẽ gọi hai tiếng nhưng Bạch Linh Nhi vẫn không đáp lại.  

             Lâm Huyền không biết Tuyết Phượng Hoàng truyền thừa sức mạnh như thế nào cho Bạch Linh Nhi mà giờ Bạch Linh Nhi đang cần thời gian để tiếp thu được hết sức mạnh đó.  

             "Ta thật sự không giúp được ngươi"  

             Lâm Huyền mở Thiên Tư Linh Phố ra, bỏ Bạch Linh Nhi vào trong đó.  

             Nhìn quả trứng phượng hoàng trước mặt, Lâm Huyền cười khổ, nếu đem quả trứng đó đi, sau khi Tuyết Phượng Hoàng tái sinh, có thể sẽ săn lùng đuổi giết hắn khắp đại lục, hoặc là bỏ qua.  

             Nhưng mà, lông Phượng Hoàng trong hồ nước thì khác, Lâm Huyền không khách khí, lấy tất cả bỏ vào nguyên giới.  

             Bây giờ hắn đã có vảy ngược của Hoang Long, lại còn có cả lông vũ của Tuyết Phượng Hoàng, nói không chừng sẽ có thể tạo ra một món pháp bảo lợi hại.  

             Lâm Huyền tìm thấy cơ quan để rời khỏi, vẫn là một cây ngô đồng như nãy, hắn quay trở lại rừng cây ngô đồng, bỗng dưng nghe thấy tiếng chim hót.  

             Tuyết Phượng Hoàng đã biến thành một quả trứng, các loài chim không còn cảm thấy nguy hiểm nữa nên lại quay trở về.  

             Sau khi giúp Bạch Linh Nhi hoàn thành việc truyền thừa, Lâm Huyền muốn có thể đi với tốc độ nhanh nhất để đến Húc Nhật thành.  

             Hắn vội vã đến Hiệp hội thuần thú của quốc gia, giao nộp rất nhiều nguyên thạch để thuê một con Phi sư, bay thẳng đến Húc Nhật thành.  

             Liên minh trăm nước thật sự rất lớn.  

             Khi bay đến ngoài của Húc Nhật thành, từ xa Lâm Huyền đã nhìn thấy những bức tường thành cao chót vót và tòa thành dài vô tận.  

             Lâm Huyền không nhịn được nuốt nước miếng, đây là một tòa thành lớn, quy mô của Húc Nhật thành còn lớn gấp mấy lần Càn Châu của Đế Quốc Long Đằng!  

             Gần như có thể được gọi là một quốc gia nhỏ.  

             Linh thú không được phép phi hành trong Húc Nhật thành, Phi sư bị cho vào trạm dịch.  

             Lâm Huyền đi bộ tới cửa thành, ở chỗ cổng thành có mấy trăm tên lính, thực lực của ai cũng mạnh mẽ, tất cả đều là Tụ Khí Cảnh Giới tầng chín!  

             Ngay cả binh lính bình thường cũng có cảnh giới như vậy, không khó để Lâm Huyền có thể tưởng tượng được cường giả trong thành phải có thực lực như thế nào!  

             Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Huyền không nhịn được nóng bừng như lửa.  

             Sự thật đã chứng minh rằng quyết định rời khỏi Đế Quốc Long Đằng là hoàn toàn chính xác!  

             Chỉ khi bạn đã đi đến chân núi cao thì mới có cơ hội để leo lớn đó!  

             Lâm Huyền bị một người lính chặn lại.  

             "Vui lòng nộp lệ phí vào thành"  

             Lâm Huyền sửng sốt một chút, hắn không ngờ là vào thành sẽ phải trả phí.  

             "Bao nhiêu?"  

             "Một nghìn nguyên thạch hạ phẩm"  

             Một nghìn viên nguyên thạch cấp thấp tương đương với một viên nguyên thạch cấp trung  

             Trong Võ đấu liên Châu, Lâm Huyền nhờ vào thực lực đã thắng hơn một trăm viên nguyên thạch cấp trung.  

             Nếu ở Đế Quốc Long Đằng, thì đã được coi là giàu nhất một phương rồi.  

             Thế nhưng ở Húc Nhật thành, để vào được bên trong lại phải nộp lệ phí bằng một viên nguyên thạch cấp trung.  

             Thật sự quá đắt!  

             Nguyên thạch là tài nguyên được các võ giả quý trọng nhất, nó không chỉ có thể dùng để tu luyện bản thân mà còn là một loại tiền ngoại tệ để đổi lấy các bảo vật khác.  

             Lâm Huyền mở miệng hỏi.  

             "Có thể rẻ hơn một chút không?"  

             Trên mặt binh lính không hề tỏ ra sự phân biệt kỳ thị hay thiếu kiên nhẫn, mặc dù Lâm Huyền đã che giấu khí tức, thế nhưng trực giác của binh lính cho hắn biết người thanh niên trước mặt có thực lực rất mạnh mẽ! Hắn không phải thứ mà binh lính có thể khiêu khích.  

             Binh lính nói với vẻ giải quyết việc chung.  

             "Nếu như ngươi là Khôi Lỗi Sư từ cấp hai trở lên hoặc là người thuần thú và các chức nghiệp phụ trợ từ cấp trung đến thấp thì có thể được giảm bớt năm mươi phần trăm"  

             "Nếu như ngươi là Đan Sư từ cấp hai trở lên hoặc là Luyện Khí Sư và các chức nghiệp phụ trợ từ cấp từ cấp trung trở lên thì có thể miễn nộp lệ phí vào thành"  

             Lâm Huyền không ngờ nghề phụ trợ lại thực sự có lợi như vậy.  

             Nói cũng đúng, một quốc gia hoặc liên minh mạnh mẽ mà chỉ dựa vào võ giả thôi thì làm sao mà đủ đủ, nếu không có nghề phụ trợ thì vẫn không thể trở nên mạnh mẽ.  

             Đế Quốc Long Đằng quá yếu, đường đường là một quốc gia mà đến cả Đan Sư cấp hai và Hiệp hội Luyện Khí Sư cũng không có.  

             Đối với những nghề nghiệp mà binh lính đề cập, Lâm Huyền đều đã đạt đến cấp hai, thậm là còn đến cả cấp ba.  

             Nhưng có một vấn đề, hắn chưa được chứng nhận bởi các hiệp hội lớn, với cả hắn cũng không có bằng chứng nào để chứng minh nữa...  

             Trong lúc tuyệt vọng, Lâm Huyền không còn cách nào khác bất đắc dĩ đành phải nói ra sự thật.  

             "Ta là Đan Sư cấp ba, những đế quốc trước của ta không có hiệp hội Đan Sư cấp ba, nên vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận. Ngươi có thể cho ta vào trong thành để nhận giấy chứng nhận hay không?"  

             Những binh lính trước mặt Lâm Huyền lúng túng, điều này không hề phù hợp với quy định.  

             Ngay khi hắn định nói không thể, bên cạnh bất chợt vang lên một giọng nói đùa cợt.  

             "Tiểu tử nghèo, không có đủ phí để vào thành thì nhanh biến về nhà đi, còn dám giả mạo Đan Sư, da mặt của ngươi cũng dày gớm"  

             "Ngươi có biết giả mạo Đan Sư là một tội lớn hay không, cho dù ta có đánh chết ngươi tại đây cũng không có ai thèm quan tâm đâu"  

             Lâm Huyền nhíu mày, tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói, lập tức nhìn thấy một thanh niên đang mặc áo choàng trắng, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hắn.  

             Binh lính bên cạnh Lâm Huyền vội vã mở miệng nói.  

             "Bao Đan Sư"  

             Lâm Huyền phát hiện trên ngực áo của người áo choàng trắng có treo một tấm huy hiệu.  

             Huy hiệu được làm bằng bạc, hình dạng giống như một viên thuốc, trên đó có một dòng chữ cổ, dịch là "Hai"  

             Binh lính gọi đối phương là Bao Đan Sư, có vẻ như huy hiệu này là dấu chứng nhận của Hiệp hội Đan Sư.  

             Đan Sư cấp hai?  

             Ánh mắt Lâm Huyền dời về đằng sau của Bao Đan Sư, có một tên đàn ông trung niên đang đi về phía cửa thành.  

             Người đàn ông trung niên này cũng mặc một chiếc áo choàng màu trắng giống Bao Đan Sư, trên ngực của hắn cũng có treo huy hiệu.  

             Chữ cổ bên trên huy hiệu là "Bốn"  

             Đan sư cấp bốn!  

             Người đàn ông trung niên đến gần, binh lính lại mở miệng.  

             "Vương Đan Sư"   

             Lúc tên binh lính nói lên câu này, giọng điệu của hắn đầy sự thành kính.  

             Vương Đan Sư hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra"  

             Bao Đan Sư nhìn Lâm Huyền, cười chế nhạo.  

             "Sư phụ, tên tiểu tử này dám giả mạo Đan Sư, đồ nhi đang chuẩn bị dạy dỗ hắn"  

             Vương Đan Sư cau mày, Đan Sư là nghề danh giá nhất trong số các nghề phụ trợ từ cấp cao, cấp trung cho đến cấp thấp, cho dù có người muốn lừa gạt giả dối thì họ cũng rất ít khi dám tự xưng là Đan Sư.  

             Ở trong Húc Nhật thành, Hiệp hội Đan Sư có rất nhiều quyền lực, nếu như Lâm Huyền là một Đan Sư giả mạo thật thì việc giết chết hắn ngay tại chỗ cũng không để lại hậu quả gì cả.  

             Binh lính vội vàng giải thích.  

             "Vương Đan Sư, vị công tử này nói rằng hắn tới Húc Nhật thành để được đánh giá trình độ Đan Sư"  

             "Ngươi tới đây để giám định?" Bao Đan Sư vẻ mặt khinh thường. "Đúng là chỉ lừa gạt được kẻ ngốc như ngươi thôi!"  

             "Ngươi nhìn hắn mà xem, trên người thì không có Đan Hương, trên tay cũng chẳng có Lửa Kiển, nói không chừng còn chưa từng được chạm lên lò luyện đan đâu"  

             Binh lính không nói nên lời, hắn thử quan sát Lâm Huyền lại lần nữa, thì thấy đúng như thế thật.  

eyJpdiI6IkpOZ0QyWGRteUhQdGVRRnQwSWw5aFE9PSIsInZhbHVlIjoiTStQbVhwc2FyOG5MOFwvK29pVkQxK05DVTZ1XC9nUHBDK3FPeHVVNThkZ0FkK2E1RGgxN2N4Rmh4ZG1nR2NKY09XbHl6b1ZneXp5RGMzRVwvOEYrY0g2XC9Ra3UwM2pJaEtnMHVpam1mZVRqemp5UFwva0Rkb2V1aFY4bjhDNzJYbFQzRWpPV0tcL3hnVDdZNExyQjNaV1BIXC9pSTlWZkZ0dnozMms5MjdGeitLanlNRnJOank4R2RPOEt3clhiQnU0TDUxRkFvd0N5WWZIak1lTlZhclFTV2VOZWF5WDNmQmVabEtlMnhFQUtsaDAwUnFCNGZwZFJXQ3VmRndOYkhodEFcL2pQbFNwWU1VNWRXUzVcL21UXC9DbkN0YU1aYk5ja0hSNTVXVTN1RVpoKzlxV0RwMERiME5yYkRQMUNkc1BJSUw2eE5CTU9TVWkydXBPM0QrcDUzSGFPTVQzZWI5WFV2UzRNdENWK3cza0I0WHV6Vmg5QXZwbWNFY1FNbFBFRURMRmRWREFTbDlWWjl4ajRcLzB3OWJWYjlyXC9vQ0dnNEFEQ3hpeFZaWm5FenNWWE1PbmYraEpPWk5rbzZpeDZzT0JKaTNjaGoxNWdJRDROVWtmcTczXC9XQVJRbDMybEhDNzJwbmpWbTExazBscTF0ZlExV1k4dzdVNGdva3N1Y1FzYVd1NkpJWldZOWErQjNCU2Y0RzNYa2FXb0lpWnpiN1lOYnprOVNKbWxnYU92Qm9wekVNZDF4YjR1QVg0eCsxV3ZUZEU0TE9DUmFaYXMwVkV2ektWWVlkRWdPSWMzcisxcjlwUWM5RldDbUN5U1lmMkNrQmdwM2R4VXExMmlLNUJReHdnXC95NXRHOTBNNW54WUtTdlwvbFBqcmlGNjBIWERGb2c1OUNJSStSSmVnZFgzNE9STk5OS29RcTJcL1Vwc3dQb1o1VlAxdTZ3UHZvUGZxbjM2T0dIYUNLd3BPdz09IiwibWFjIjoiOWE0ZDA4YzY2M2NmODBlODg4ZWVhNWQxYjQ2NmIzMjUwNDA3NmEyMWI5MGRkZTAwNGQzNDg5ZDQ3NWNmYjMxZSJ9
eyJpdiI6ImJzOUtjbnROczNkQkZYcjFxakVScUE9PSIsInZhbHVlIjoidkpOVEI2elkyeUZoT0hTK3R2MkhRYU5jRnZxbFdxTGIzQWNtNFVRYzM4aTk1ME8xSnYrTjdaVFdIZHUxSHNUSVhIamE5b1wvM1ZGb0lsWVlUWHA2WERwQjd0NUNVZFptWVBaNTBTeE1aeUVadTlNaktJaTRyWFdXa1JsbnJaU3ltVE1tYlZMb3lBSGlWZFBkaGhMckljVzVYY3dxazA0NmlYQWdic253TUdoaUIzZEtzRTEwYWNPbFV5aHdYQW1qQ2FFK0l1QlBGMHpCRThPb1R4eGlvbXhQY1BqaUtFTDJqNmR4OFVGVENlMGJta2FzY0ttWU5rTFFTZWFtXC9ySjh6UDVURTJhTTR1Q1huZHRZTzFBaXllT1U2TzlGUVkraGc2VkQ2NXpCc1NXakZGUFJ1cDBRTTI1OGc1R1Q0MExVUVFCNGVJZnRFc1wvTnZZMFVGb3UxSVR1bWZpbnU4ZGxHTlpSMmxZaHh2ZlVva0M0eTd4OG90M2V2ejZkN3BES0VGaldyZGtkcXpZeVArdDkzc2MrNlwvSjhPWEVHUitjSkdGckVmek1wSXEyQlRCZWVzdGk0YkR0cFBpNTFJR0VnYUFGczg0cmlPT29BZTROYlJIbER1a2xucnNFTzhvaHFzWmlWN1ArekNmajB1RCtrSzRTYzArRFwvRGhOazRtU1lcLzNBWFwvbGFZSGx5RW5sK0ZrT0NxT1ZVQT09IiwibWFjIjoiODM4NzY5ZjMyMTI5NzdlN2Q3MjYwZWQ1ODFlMjY4NjQzZjA1YjA0MzgwZWMyYmRlZDJkNWZlNWE3NGYzMzNkOCJ9

             Trong lòng binh lính không khỏi thấy nghi ngờ, chẳng lẽ Lâm Huyền là Đan Sư giả mạo thật?

Ads
';
Advertisement