Nghe xong lời nói của Đỗ Mục trưởng lão, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.  

             Lâm Huyền không hiểu tình hình chung quanh Đế Quốc, hắn hỏi.  

             "Phía Bắc của Đế Quốc là quốc gia nào?"  

             Đỗ Mục trưởng lão thấp giọng nói.  

             "Phía Bắc đế quốc giáp ranh với hai quốc gia, đế quốc Hoang Mãng và đế quốc Bắc Xuyên."  

             Lăng Phong nói tiếp.  

             "Ba năm trước kể từ khi lão Đế vương biến mất không dấu vết, các quốc gia xung quanh đế quốc đều như hổ rình mồi, nhăm nhe miếng thịt ở đế quốc Long Đằng."  

             "Nhưng các quốc gia đó đều kiêng dè sự tồn tại của Lam Vương!"  

             Một đỉnh cường giả có hóa nguyên cảnh tầng chín đủ để làm kinh sợ kẻ thù xung quanh.  

             Hổ Mập nhanh chóng nắm chặt tay.  

             "Đại hoàng tử đoạt vị thất bại, Lam Vương thì bị Lâm Huyền giết chết, các quốc gia xung quanh nghe được tin này sẽ không kiêng nể gì mà động thủ ư?”  

             Lăng Phong gật đầu.   

             "Sợ là như thế."  

             "Đế quốc đóng quân ở quân đội nơi Tuyết Châu, toàn là tinh anh đế quốc, bất luận là đế quốc Hoang Mãng hay đế quốc Bắc Xuyên đều không đủ thực lực để đơn độc đánh bại!"  

             "Chỉ có một khả năng!"  

             "Đế quốc Hoang Mãng và đế quốc Bắc Xuyên đã liên thủ với nhau rồi!"  

             Hai đế quốc liên thủ đối với đế quốc Long Đằng mà nói thì là thật sự mối nguy rất lớn.  

             Song từ trong lời nói của Đỗ Mục trưởng lão và Lăng Phong, Lâm Huyền có thể nhận định rằng tình huống này vẫn chưa phải tình huống xấu nhất.  

             Nhìn chằm chằm như hổ đói vào đế quốc Long Đằng, không chỉ có hai đế quốc ở phía Bắc biên giới!  

             Đợi đến lúc đế quốc khác biết Hoang Mãng và Bắc Xuyên ra tay, khó tránh khỏi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.  

             "Đỗ trưởng lão, bốn phía của đế quốc Long Đằng giáp biên với bao nhiêu quốc gia khác?'  

             Đỗ Mục trưởng lão thở dài một cái thật sâu.  

             "Bảy quốc gia!"  

             Bảy quốc gia!  

             Nếu cả bảy quốc gia ấy đều quyết định phái binh tới đế quốc Long Đằng, chỉ sợ đế quốc Long Đằng sẽ bị diệt hoàn toàn, không còn tồn tại!  

             Có tiếng bước chân vội vàng từ xa tiến đến, mọi người theo âm thanh nhìn chỉ thấy một tên vệ sĩ kim giáp đang bước tới rất nhanh.  

             Tên đó đi đến trước mặt Lâm Huyền.  

             "Công tử Lâm, bệ hạ cho mời."  

             Bệ hạ trong lời tên đó chính là Cửu công chúa vừa mới lên ngôi vua.  

             Dịch Thiên Vũ mở miệng nói.  

             "Ngươi mau đi đi Lâm Huyền, nữ vương điện hạ tìm ngươi hẳn là có liên quan đến biên giới phía Bắc."  

             "Được!"  

             Lâm Huyền không chút do dự, lập tức đứng lên.  

             Hắn là cô nhi nên không có người thân ở Càn Châu, nhưng nhóm bạn đồng hành của hắn lại khác, tất cả người họ quen biết, người quan trọng với họ đều sống tại Càn Châu.  

             Nếu như hai đế quốc đó xâm lược đến Càn Châu, e là sẽ phải trải qua một trận tại nạn không thể nào chịu mà chịu được.  

             Lại nói, Càn Long tông là tông môn của Lâm Huyền, Lâm Huyền không thể để mặc họ bị giết được.  

             Tiến vào cung, Lâm Huyền nhìn thấy Cửu công chúa đã đăng cơ đang cùng lão Đế vương, Ngô Ba và tướng quân Lăng Hàn bàn bạc những vấn đề quan trọng.  

             Thấy Lâm Huyền đã tới, trên mặt của Cửu công chúa lộ ra biểu cảm mừng rỡ.  

             "Lâm Huyền, ngươi đến rồi!'  

             Lâm Huyền tiến lên phía trước hỏi: "Tìm ta có chuyện gì sao?"  

             Cửu công chúa nhanh chóng nói.  

             "Đế quốc Hoang Mãng và đế quốc Bắc Xuyên liên thủ đã tập kích đóng quân ở đế quốc Tuyết Châu."  

             Lâm Huyền gật đầu, chút này đã được Đỗ Mục trưởng lão và Lăng Phong suy đoán ra rồi.  

             "Trừ lần đó ra, năm quốc gia khác giáp biên với đế quốc đều có dấu hiệu xuất binh."  

             "Lâm Huyền, ngươi có biết vì sao bảy quốc gia ấy sẽ làm như vậy không?"  

             Lâm Huyền hỏi vặn lại.  

             "Bởi vì Lam Vương đã chết?"  

             Lão hoàng đế gật gật đầu, thở dài.  

             "Phụ thân ta tuy bảo thủ, nhưng thiên tư võ đạo là bậc nhất trong các thế hệ hoàng gia, ông ấy đột phá Hóa Nguyên cảnh khi ở tuổi ba mươi, thanh danh nổi bốn phương.”  

             "Sáu mươi tuổi, phụ thân đã đạt Hóa Nguyên cảnh tầng thứ chín, trở thành người bảo hộ đế quốc, bởi vì có ông ấy nên không ai dám đụng tới đế quốc Long Đằng, dù sao cũng không ai muốn đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy."  

             Đối với lời nói của lão Đế vương, Lâm Huyền đã hiểu.  

             Hóa Nguyên cảnh tầng chín của Lam Vương có lẽ đánh không lại mấy vạn đại quân, nhưng nếu hắn hóa trang thành thích khách một mình tiến vào đế quốc ám sát hoàng thân quốc thích, sợ là không ai có thể ngăn cản.  

             Dù có chắc chắn giết chết Lam Vương, không ai sẵn sàng trả cái giá thê thảm như vậy để chiếm lấy đế quốc Long Đằng.  

             Mà hiện tại, Lam Vương đã chết dưới kiếm của Lâm Huyền.  

             Tướng quân Lăng Hàn nói.  

             "Lam Vương chết dưới kiếm của ngươi, khiến các đế quốc khác tưởng rằng ngươi ở chiến tuyến đối lập với hoàng thất, lúc này mới hạ quyết tâm đánh úp vào đế quốc."  

             Cửu công chúa trịnh trọng nói với Lâm Huyền.  

             "Muốn cứu đế quốc khỏi sự bao vây của bảy quốc gia, thoát khỏi tai ương thảm họa, chỉ có một biện pháp."  

             "Một người bảo hộ đế quốc mới xuất hiện!"  

             "Từ trên xuống dưới toàn quốc, chỉ ngươi mới đủ thực lực để nắm giữ vị trí này!"  

             "Lâm Huyền, ta khẩn cầu ngươi, hãy đảm đương trọng trách này!"  

             Để Lâm Huyền trở thành người bảo hộ đế quốc Long Đằng!  

             Lâm Huyền giết chết Lam Vương, chứng tỏ rằng hắn đủ thực lực để trở thành người bảo hộ, mà việc này đã lan truyền khắp bảy quốc gia, thanh danh Lâm Huyền trở nên hiển hách.  

             Chỉ cần hắn tiếp nhận trọng trách người bảo hộ này, bảy quốc gia khác chắc chắn đầu thủ kỵ khí, không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

             Cửu công chúa tiếp tục nói.  

             "Phụ thân đã không còn nữa, ta thân là nữ vương, phải tính đến người kế vị đế quốc tiếp theo, Lâm Huyền, nếu ngươi đồng ý trở thành người bảo hộ đế quốc, ta sẵn sàng nhường ngôi cho ngươi."  

             Lời của Cửu công chúa tuy hàm súc nhưng Lâm Huyền cũng không ngốc, nghe ra được có ý tứ gì.  

             Chỉ cần Lâm Huyền sẵn sàng trở thành người bảo hộ của đế quốc Long Đằng, Cửu công chúa nguyện ý gả cho hắn, danh chính ngôn thuận đưa Lâm Huyền trở thành tân đế vương của đế quốc Long Đằng.  

             Rồi đời sau của Lâm Huyền, sẽ kế thừa lại đế quốc Long Đằng từ đời này sang đời khác.  

             Điều kiện này quả thực rất hấp dẫn.  

             Quyền thế của bậc đế vương, có ai lại không từ chối, huống chi còn có thể lấy cửu công chúa xinh đẹp tuyệt trần.   

             "Ta từ chối."  

             Lời nói của Lâm Huyền khiến những người khác đều rơi vào trầm mặc, trên mặt Cửu công chúa lộ ra vẻ thất vọng, không biết là do lâm Huyền cự tuyệt trở thành người bảo hộ, hay cự tuyệt cưới nàng làm vợ...  

             Cửu công chúa do dự hồi lâu, cắn môi, lấy dũng khí hỏi:  

             "Vì sao?"  

             Lâm Huyền hỏi ngược lại.  

             "Lúc Lam Vương chết là bao nhiêu tuổi?"  

             Lão đế vương đáp lại.  

             "Một trăm hai mươi bảy tuổi."  

             Cảnh giới võ giả càng cao thì tuổi thọ càng dài, võ giả Hoá Nguyên cảnh có thể sống trên dưới một trăm năm mươi tuổi.  

             Lâm Huyền lại hỏi lại.  

             "Các ngươi cũng biết, Lam Vương ba mươi tuổi đã đột phá hoá nguyên cảnh, sáu mươi tuổi đạt tới đỉnh hóa nguyên cảnh, vì sao trước khi chết không thể tiếp tục đột phá?”  

             Điều này khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ vẫn luôn ngưỡng mộ Lam Vương nhưng mà chưa từng nghĩ đến vấn đề này.  

             Đến cuối cùng là vì nguyên nhân gì, khiến cho Lam Vương trong sáu mươi năm không thể tiếp tục đột phá?  

             "Bởi vì ông ta là người bảo hộ."  

             Cửu công chúa khó hiểu: "Không thăng cấp và trở thành người bảo hộ thì có liên quan gì?"  

             "Có liên quan rất lớn!"  

             Lâm Huyền trầm giọng nói.  

             "Trở thành người bảo hộ đế quốc chẳng khác nào giam cầm chính mình ở trong đế quốc Long Đằng."  

             "Bên trong đế quốc Long Đằng, cảnh giới cao nhất vẫn chỉ là Hóa nguyên cảnh."  

eyJpdiI6ImhsVUhvRG9XR3RcL1owV2NaT3VTRWxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkFUTENVYjhFUlJNTGF3UWhiWHp3UndoUVZKMnlidVdvRE5wU3F6Qlp1S3pFSGZLYzYwRmZLSytPRzJ1N09uTUZhdElQREY0N2Fmbkp3dUVJZHd6c0JhRE1OWEI1WDZjNjFQdlwvcWp5SmJURUFiWnpvTDRHNFk4aGNyZFNDNGVQWGRxMWRMUkRPZUhHdXdHaG1tRkZpY3E5RXRDNTNQTWtDVmtFUSs2TUtPTUJuUGRuYUVVa0ZyVkkrQys2NytVMGRZZ0RnMVl6SDFYRnJGSEdKS1dEeGlTcytDNDljY1RHQ3dVWFp4Q1BYMzBmUmJNRndJM2xLRWRsNVplM1pqczcyTk9LUTlCQjlvOU9rUjlGRWhQUUR1dEZVT21RRlBxQVdWRXhQRUdLb2FmSUEyMGhMd0d3QkZnenJzYjdNVzdvVXlidXFzS3BDSU1zQmhobUd2UEVuMjBiOVA2SG5kdTV1VDAxZEdWaHZWWEtoU01rSnlJcTJWOFVHRmx6cVI4aHk2SzJSZW9XMkJHTERGMmhLaFwveUVNUHEwQWNld0U1elc5bStvVVpYNjFuaHpWU2JHbW5cL05Ec1JJT2lEZFhDa2UiLCJtYWMiOiIwOTliNDQ5Nzg0M2VhMGJhYmE2OTYyM2IwZjNiMzQyY2M0MThiYzA1MmY3MGRlOTUyNGU1YTViOGRhM2Y1MTlhIn0=
eyJpdiI6IndqN1NWSXNmUytnU0lHSHVEbHlSWFE9PSIsInZhbHVlIjoiTkdKNTF0OURWbk16OHV2eTdjdWtZejBVc05LWWtlZEE3OUtxOVUxbWJXK0FrM0swNzI5MXBXcHdUbTJuQlVlZitDWGk4bFh1Slc0bSt0TXdvVUNmbkVmdVNHOExzMGZTVkc5MHNXMWgzZnN6aVljaU9UXC9ya01HQ3R5cWtoRzlieEtia3l4QXg4M0p4R0RzenJBT3ZvZFwvQjNoWXVxS1BlTWMxSFU0MFFwUHV5Y1wvY1ZWWjQ4dUxaWThYNXJCXC9qOWlVQitGNUswck1JVCtMd3d3U1N2QStQXC9qcXZaZHdsZTkySEExTVhrZk9KTzQ4OTlFXC9wMDQwUFwvZjk5T2hQcXI0SmRWTW9Ud0dsMGJ6SEZcL205VXJUYXVFc1JlcFRXSmNSdndkcytSeGtiOGlVK3pyVmt2VzNrNlpHKytLb0VJN1RcL1VzOUcwZHlEajhrNkxzUXo5eElcL0FvR2JLcFZiODVMS2ppelRHQjFiUT0iLCJtYWMiOiJlMjg5OGMwZDVlMWIwYjBkNTFlY2VjNjcyODZlMWJkZTk3MDkxYjE4Yzc5NjA3N2U0MTIwYmQzZWM5NTRiYTM2In0=

             "Ở đế quốc Long Đằng, Lam Vương chính là ngọn núi cao nhất, hắn làm sao để tiếp tục thăng cấp?"

Ads
';
Advertisement