Lời nói của Lâm Huyền giống như tiếng chuông vang, tuyên truyền giác ngộ!
Bất kể là Cửu công chúa, Lão Đế Vương, Ngô Ba hay là Lăng Hàn tướng quân, đều tràn đầy khiếp sợ nhìn Lâm Huyền.
Bọn họ cảm nhận lại thật kỹ lời nói của Lâm Huyền trong lòng, sau đó không thể không thừa nhận.
Lâm Huyền nói đúng.
Người tiến lên chỗ cao, nước chảy về vùng trũng, khi Lam Vương trở thành người đứng trên đỉnh cao nhất của Long Đằng Đế Quốc, nếu như ông ta đi ra ngoài kịp thời, nhìn thấy một ngọn núi cao hơn, phong cảnh bao la hùng vĩ hơn, chắc hẳn nhất định sẽ đột phá thêm!
Ở lại Long Đằng Đế Quốc, đối với Lâm Huyền mà nói, đó chính là không vượt khỏi lao ngục, tự giam chính mình lại.
"Ngươi nói rất đúng."
Cửu công chúa nói lời xin lỗi với Lâm Huyền.
"Ta không nên giữ ngươi lại."
Lâm Huyền nói.
"Còn có cách nào khác không?"
Cửu công chúa gật đầu.
"Ta đã phái người truyền tin, cầu cứu liên minh trăm nước rồi."
"Liên minh trăm nước?"
Lâm Huyền không phải lần đầu tiên nghe nói về cái tên này.
Lão Đế Vương đã mở miệng nói: "Để ta giải thích cho ngươi."
"Lâm Huyền, ngươi có biết, Nguyên Vũ Đại Lục lớn đến mức nào không?"
Lâm Huyền là người sở hữu Thần Sơn, bí tịch ghi chép về Nguyên Vũ Đại Lục, tất nhiên là có.
Hắn gật đầu.
"Rất lớn."
Mặc dù Nguyên Vũ Đại Lục là tiểu thiên thế giới, nhưng diện tích cực kì rộng lớn, có thể so với rất nhiều bản đồ đại thiên thế giới, hiếm thấy trên đời.
"Diện tích của Nguyên Vũ Đại Lục, gần như là vô cùng vô tận, gấp trăm vạn lần Long Đằng Đế Quốc của chúng ta."
"Trên Nguyên Vũ Đại Lục, chia làm năm loại thế lực."
"Thế lực đỉnh cấp, thế lực nhất lưu, thế lực nhị lưu, thế lực tam lưu và thế lực mạt lưu."
"Long Đằng Đế Quốc của chúng ta, cùng với trăm nước lân cận, cho dù là người bảo vệ Đế Quốc, cũng chỉ đến Hóa Nguyên Cảnh. Cho dù có cường giả của Đế Quốc đạt đến cảnh giới cao hơn, thực lực cũng có hạn, chỉ có thể coi là thế lực mạt lưu."
Long Đằng Đế Quốc, chỉ được coi là thế lực mạt lưu!
"Để không bị thế lực tam lưu ở lân cận chiếm đoạt, trăm nước chúng ta liên hợp lại, trở thành liên minh trăm nước, miễn cưỡng chen được vào thế lực tam lưu."
Trăm nước liên hợp, cũng chỉ là miễn cưỡng chen vào thế lực tam lưu, không dám tưởng tượng đến thế lực nhị lưu, thế lực nhất lưu, thậm chí là thế lực đỉnh cấp, sẽ sở hữu sức mạnh như thế nào.
"Liên minh trăm nước có quy tắc chung sống hòa bình, nếu như phát sinh chiến tranh, liên minh trăm nước sẽ phái sứ giả đến khuyên can."
Nói đến đây, biểu cảm của lão Đế Vương, cực kỳ khổ tâm.
Lâm Huyền khó hiểu.
"Có sứ giả đến khuyên can, chẳng lẽ không phải chuyện tốt ư, tại sao các ngươi đều mặt mày ủ rũ vậy."
Cửu công chúa giải thích nói.
"Vị trí của một quốc gia trong liên minh trăm nước, quyết định bởi thực lực của quốc gia này, giờ đây Lam Vương đã chết, nếu như trước khi sứ giả tới, chúng ta đánh mất lãnh thổ, e rằng sứ giả cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt."
Lâm Huyền đã hiểu, nói trắng ra là, dù có là liên minh, cũng phải xem nắm đấm của ai mạnh hơn.
Thế giới của võ giả, vốn chính là cường giả xưng vương.
Thực lực cường đại, đương nhiên sẽ có được sự tôn trọng.
Không có sức mạnh, tất thảy chỉ là nói suông.
Lâm Huyền cười khẩy nói.
"Vậy thì khiến bọn họ không cướp đoạt được lãnh thổ!"
Cửu công chúa cả kinh, nàng cảm nhận được ý chí chiến đấu… và cả sát khí từ trên người Lâm Huyền!
"Lâm Huyền, ngươi muốn làm gì?"
Lâm Huyền bình tĩnh đáp lại.
"Rất đơn giản, kẻ địch đánh chúng ta, tất nhiên phải đánh lại chứ."
"Dẫn quân xông về phía Bắc! Đánh tan Hoang Mãng Đế Quốc và Bắc Xuyên Đế Quốc."
"Chỉ cần đánh chúng thật ác, năm nước còn lại tự nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
"Đến lúc đó, người mà sứ giả của liên minh trăm nước tới khuyên can, sẽ không phải kẻ địch nữa, mà là chúng ta!"
Lâm Huyền trả lời rất đơn giản, nhưng lại tràn đầy khí phách.
Cửu công chúa bị Lâm Huyền cảm hóa sâu sắc, nhưng nàng lại biết rõ, trước mắt vẫn tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng.
"Quân đội đóng quân tại Tuyết Châu đã bị đánh tan rồi, cái đại quân khác phải đề phòng năm nước khác tập kích, tạm thời không thể phân thân, hiện tại ta chỉ có thể điều động, mười vạn Hắc Giáp Quân của Lăng Hàn tướng quân!"
"Quân địch ở Bắc Cương có bao nhiêu?"
"Hoang Mãng Đế Quốc mười vạn, Bắc Xuyên Đế Quốc mười vạn, tổng cộng hai mươi vạn!"
Mười vạn đấu với hai mươi vạn, nhìn kiểu gì đi nữa, cũng thấy Long Đằng Đế Quốc rơi vào thế yếu.
Lăng Hàn tướng quân cảm thán nói: "Tuy rằng các chiến sĩ của ta anh dũng, nhưng kẻ địch gấp đôi chúng ta, muốn giành được thắng lợi, khó lắm!"
Lâm Huyền trầm giọng nói.
"Để ta tới trợ giúp!"
Lâm Huyền nói lời vậy, khiến cho Lăng Hàn tướng quân như uống một viên thuốc an thần.
Lâm Huyền rất mạnh, còn mạnh hơn cả Lam Vương, có hắn trợ giúp, có lẽ không thể bù được sự chênh lệch mười vạn quân lực, nhưng có thể mang đến niềm tin cho các chiến sĩ trong quân đội.
Cửu công chúa gật đầu.
"Việc này không thể chậm trễ, Lăng Hàn tướng quân, Lâm Huyền, hai người các ngươi lập tức lên đường đi!"
Lăng Hàn tướng quân lập tức sắp xếp quân đội, tiến về hướng Càn Châu.
Thế nhưng đại quân lên đường không cần một người đi trước, còn lương thảo thì bắt buộc phải theo kịp.
Lâm Huyền cùng những người đồng hành, đi trước về Càn Châu.
Đại quân của Hoang Mãng Đế Quốc và Bắc Xuyên Đế Quốc, dừng ở nơi biên giới Càn Châu, tạm thời chưa có hành động gì.
Nhân dân nơi Càn Châu, đã xuất hiện phong trào chạy nạn.
Ngay cả Càn Long Tông, cũng có ý định này.
Đây là chiến tranh, tuyệt đối không phải một tông môn nho nhỏ như Càn Long Tông, có thể ngăn cản được.
Lâm Huyền trở lại tông môn, đi cùng với Đỗ Mục trưởng lão, gặp đại trưởng lão.
Nghe Đỗ Mục trưởng lão báo cáo xong, đại trưởng lão kinh hãi suýt chút giật đứt cả bộ râu.
Hắn vốn nhìn trúng thiên phú của Lâm Huyền, muốn để hắn dẫn dắt đội ngũ Càn Châu, tiến vào tám vị trí đầu, tranh thủ thêm nhiều phân phối tài nguyên hơn.
Ai ngờ Lâm Huyền không chỉ sát nhập vào mười vị trí đầu, mà còn xử luôn Đế Quốc truyền kỳ Lam Vương…
Đại trưởng lão cười khổ, Lâm Huyền của bây giờ, thực lực cường hãn, chỉ sợ đã đã vượt qua sức mạnh của toàn bộ tông môn.
Cho dù là người có thực lực cường hãn nhất trong cả tông môn như hắn, cũng chẳng qua được mấy chiêu trong tay Lâm Huyền.
Đỗ Mục trưởng lão lo lắng hỏi: "Đại trưởng lão, vẫn chưa có tin tức gì của tông chủ sao?"
Đại trưởng lão lắc đầu.
"Không có."
Lâm Huyền thấy hơi kỳ lạ, trong ký ức của hắn, dường như trước giờ chưa từng nhìn thấy bóng dáng tông chủ, đại trưởng lão vẫn luôn là người quản lý tông môn.
"Đại trưởng lão, tông chủ đi đâu?"
Đại trưởng lão giải thích nói.
"Ba năm trước tông chủ đi về phía đô thành của liên minh, đến nay vẫn không có tin tức gì."
Đại trưởng lão nhìn về phía Lâm Huyền.
"Ngươi có dự tính gì không?"
Dự tính lâu dài của Lâm Huyền tất nhiên là rời khỏi Long Đằng Đế Quốc, lang bạt khắp Đại Lục bao la.
Nhưng trước khi rời đi, Lâm Huyền phải trợ giúp Đế Quốc vượt qua nguy cơ trước mắt đã.
"Hắc Giáp Quân của Lăng Hàn tướng quân, trong vòng ba ngày chắc có thể đuổi kịp tới, trước đó, chúng ta phải nghĩ biện pháp ngăn đại quân của Hoang Mãng Đế Quốc và Bắc Xuyên Đế Quốc ở bên ngoài Càn Châu."
Đại trưởng lão cười khổ.
"Đây là hai mươi vạn đại quân đó, cho dù ta có phái đi hết toàn bộ võ giả của tông môn, cũng chỉ như châu chấu đá xe!"
Lâm Huyền nhếch khóe miệng mỉm cười.
"Ai bảo muốn lấy cứng chọi cứng chứ?"
Đương nhiên hắn biết rõ, Càn Long Tông không ngăn được hai mươi vạn đại quân trong ba ngày.
Nhưng có một nguồn sức mạnh, có thể làm được!
Giữa Tuyết Châu và Càn Châu, có một khu vực đặc biệt.
Đây là một vùng sơn mạch mênh mông, bên trong sơn mạch không có một ngọn cỏ nào, một khung cảnh hoang vu.
Hoang sơn mạch!
Lâm Huyền triệu hồi Bạch Linh Nhi ra.
"Đương nhiên có thể!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất