Khi nguyên khí vô cấu cùng với hồn lực được Lâm Huyền cùng rót vào Chân Long Kiếm, đã xảy ra biến hóa kỳ lạ.  

             Hồn lực trong pháp tắc, thuộc về pháp tắc của chính bản thân Lâm Huyền, dung nhập vào nguyên khí vô cấu.  

             Nguyên khí không hề vô cấu, nhưng vẫn trong trẻo như cũ.  

             Đây chính là Thần Đạo nguyên khí!  

             Thân kiếm của Chân Long Kiếm, nở rộ ra ánh sáng rực rỡ khó có thể miêu tả.  

             Tiếng gầm của rồng rung trời, vang vọng trời đất.  

             Ảo ảnh của Chân Long trên thân kiếm Chân Long Kiếm, dưới sự thúc giục của Thần Đạp nguyên khí, phóng to gấp trăm lần, giống như một Kim Long thật sự, bay lên tận trời cao.  

             Vẻ mặt cuồng vọng của Lam Vương, dần biến mất từ trên mặt.  

             Thay thế, là hoảng sợ tràn ngập trong mắt của hắn.  

             “Đây là cái gì?”  

             Trước nay Lam Vương chưa từng nghe nói qua, cũng không gặp qua võ kỹ như vậy.  

             Rõ ràng cảnh giới của Lâm Huyền là Hóa Nguyên cảnh tầng một, nhưng lực lượng mà hắn thi triển ra lúc này, còn mạnh gấp mười lần Lam Vương!  

             Giống như lực lượng của cảnh giới cao cấp!  

             Đây không phải võ kỹ, đây là dung hợp của võ kỹ và hồn kỹ.  

             Hồn võ kỹ!  

             Lâm Huyền giơ thanh kiếm trong tay lên, sau đó chậm rãi rơi xuống.  

             Hắn đặt cho một kiếm này, lấy một cái tên rất khí phách.  

             “Diệt Thiên!”  

             Thần Đạo buông xuống, chính là trời, cũng phải cúi đầu xưng thần!  

             Ánh sáng của thanh kiếm chiếu lên tận trời, sau đó chém xuống theo động tác của Lâm Huyền.  

             Trong mắt của Lam Vương hiện lên sự tuyệt vọng, hắn xoay người chạy như điên.  

             Lam Vương - Hóa Nguyên cảnh đỉnh tầng chín, vậy mà lại chạy trốn.  

             “Ngươi muốn chạy?”  

             Động tác của Lam Vương rất nhanh, nhưng Lâm Huyền vung kiếm chém xuống càng nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã đuổi kịp Lam Vương.  

             “Không!”  

             Trong miệng của Lam Vương phát ra âm thanh gào rống, hoảng sợ và không cam lòng, nhưng chỉ trong nháy mắt, âm thanh của hắn đột nhiên im bặt, biến mắt trong ánh sáng của thanh kiếm.  

             Trên quảng tường, tất cả mọi người sợ ngây người, nhưng ánh sáng của thanh kiếm quá chói mắt, nhưng bọn họ vẫn cố chấp mở to hai mắt, muốn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.  

             Khi ánh sáng biến mất, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ tình cảnh trước mắt.  

             Lâm Huyền vẫn duy trì động tác vung kiếm, trước người hắn, có một vết chém rất sâu, kéo dài về phía trước hơn trăm mét.  

             Đây là vết kiếm, giống như một chiêu của Lâm Huyền đã xẻ rộng đất trời.  

             Lâm Huyền đứng ngạo nghễ, hắn quét nhìn các võ giả vốn trung thành với Đại hoàng tử.  

             “Đầu hàng, hoặc chết!”  

             Toàn bộ trời đất, yên lặng giống như đã chết.  

             “Leng keng!”  

             Không bao lâu,vang lên âm thanh của vũ khí rơi xuống mặt đất.  

             Một tên vệ sĩ mặc kim giáp ném xuống thanh kiếm trong tay, quỳ rạp xuống mặt đất.  

             Hắn phục tùng.  

             Ngay sau đó, tiếng vũ khí rơi xuống đất không ngừng vang lên bên tai.  

             Võ giả nối tiếp võ giả, thi nhau quỳ rạp xuống đất.  

             Đại hoàng tử không dám tin tưởng nhìn binh lính của mình, binh bại như núi đổ, Lam Vương vừa chết, không bao giờ có người sẽ trung thành với hắn.  

             Lâm Huyền thu kiếm, đi đến trước mặt Cửu công chúa.  

             “Lâm Huyền, cảm ơn!”  

             Công chúa cảm ơn phát ra từ tận sâu trong nội tâm, nếu không có Lâm Huyền, đế quốc rơi vào trong tay Đại hoàng tử, hậu quả không dám tưởng tượng.  

             “Phụ thân của người ở trong tửu lâu lức trước ta từng ngủ qua.”  

             Ánh mắt của Cửu công chúa sáng rực, nàng vội vàng ra lệnh Ngô Ba.  

             “Ngô thống lĩnh, ngươi bắt lấy Đại hoàng tử và phản quân, ta đi đón phụ vương.”  

             Công chúa rời đi, năm người Đỗ Mục, đi đến trước mặt Lâm Huyền.  

             “Đỗ trưởng lão, các ngươi không bị làm sao chứ?”  

             Đỗ trưởng lão lắc đầu.  

             “Không có bị sao cả, cũng nhờ ngươi, nếu không đầu của chúng ta chắc chắn đã rơi xuống đất.”  

             Lâm Huyền nhìn về đám người Hổ Mập, cho dù là Hổ Mập, Dịch Thiên Vũ, Lăng Phong hay Quan Tử Ngạo, giờ phút này trên người bọn họ chồng chất vết thương, nhuộm đầy máu, không biết là máu của chính mình, hay là của địch nhân.  

             Trải qua đợt huấn luyện này, Lâm Huyền có thể khẳng định mười phần, trên con đường võ đạo, bốn người bọn họ sẽ tiến bộ thêm một bước.  

             Hổ Mập cười ngây ngốc.  

             “Lâm Huyền, một kiếm vừa rồi của ngươi quá soái, chúng ta xem ngây người!”  

             Lâm Huyền hơi hơi mỉm cười, vừa định mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, thân hình lảo đảo.  

             Dịch Thiên Vũ nhanh tay nhanh mắt, đỡ được Lâm Huyền.  

             Nàng quan tâm hỏi.  

             “Lâm Huyền, ngươi có sao không?”  

             Lâm Huyền hít một hơi thật sâu, lúc này mới phát hiện, chi dù là nguyên khí trong cơ thể của chính mình, hay là hồn lực trong linh hồn, đã mười ohaanf thiếu thốn, gần như khô cạn.  

             “Hồn võ kỹ Diệt Thiên, lượng tiêu hao lớn đến như vậy!”  

             Lâm Huyền lấy ra một quả linh đan từ trong nguyên giới, nhét vào trong miệng, bổ sung nguyên khí.  

             Còn hồn lực, chỉ có thể tìm một nơi an tĩnh, thông qua tu luyện để bổ sung.  

             Kết thúc chiến đấu, Lâm Huyền dưới lời mời của Cửu công chúa, tạm thời ở trong hoàng thành cùng đồng bạn.  

             Lâm Huyền tu luyện gần ba ngày ba đêm, mới mở to mắt.  

             Thông qua việc song tu hồn võ, cảnh giới của Lâm Huyền đã được củng cố, hơn nữa đã đạt tới Hóa Nguyên cảnh đỉnh tầng một.  

             Muốn tiếp tục tăng lên, nhất định phải tu luyện thật nhiều hồn lực.  

             Trong ba ngày này, hoàng thành cũng không bình tĩnh, đã trải qua một cuộc tiếp một cuộc tranh đấu.  

             Đế vương già trở về, thế lực của Đại hoàng tử bị huyết tẩy.  

             Tu vi của đế vương già đã bị phế, tất nhiên không thể ngồi lên ngai vàng.  

             Tất cả con trai của hắn đều đã chết, Cửu công chúa trở thành nữ đế của đế quốc Long Đằng một cách danh ngôn chính thuận.  

             Ngày thứ tư, trong hoàng thành tổ chức nghi lễ lên ngôi long trọng.  

             Lâm Huyền và các đồng bạn ngồi trên tầng cao nhất của quán rượu, uống rượu coi xem.  

             Đế vương già đem vương miện tượng trưng cho hoàng quyền, tự mình mang lên đầu của Cửu công chúa.  

             Hổ Mập nhấp một ngụm rượu, dùng sức chép hai cái.  

             “Đỗ trưởng lão, ngươi nói Lâm Huyền giúp Cửu công chúa bước lên vị trí đế vương, về sau Càn Châu của chúng ta, có phải hay không sắp phát đạt.”  

             Đỗ Mục trưởng lão cười không mở miệng.  

             Lời Hổ Mập nói tất nhiên sẽ thành hiện thực, Lâm Huyền đi ra từ phủ Càn Châu, chỉ cần Cửu công chúa niệm chút ân tình, ngày sau Càn Châu có thể được phân đến tài nguyên, đủ cho 23 châu khác đỏ mắt ghen tị.  

             Đỗ Mục trưởng lão nghĩ thầm trong lòng.  

             “Trong tông môn có thể xuất ra một đệ tử như Lâm Huyền, thật đúng là vinh hạnh của Càn Long, vinh hạnh của Càn Châu!”  

             Trong lúc mọi người đang vui mừng uống rượu, đột nhiên vang lên tiếng trống từ nơi xa.  

             “Tùng!”  

             “Tùng!”  

             “Tùng!”  

             Tiếng trống như hạt mưa trong bí tịch nào đó, mang lại cảm giác khẩn trương cực độ cho người khác.  

             Dịch Thiên Vũ nhìn về phía tiếng trống vang lên, kỳ quái hỏi.  

             “Tiếng trống này truyền đến từ nơi nào vậy?”  

             Lăng Phong ngồi một bên, sắc mặt biến đổi.  

             “Đây là trống trận của tường thành! Loại tiếng trống này…..Có tin chiến đấu khẩn cấp cần truyền đến!”  

             Quả nhiên, có một binh lính cưỡi ngựa chiến, không quan tâm đấm người trên đường cái, lấp tức chạy thẳng về phía Cửu công chúa.  

             Lâm Huyền nhíu mày, hắn phát hiện phía sau lưng của binh lính, cắm hai mũi tên.  

             Hai mũi tên đều cắm vào những chỗ chí mạng, binh lính có thể kiên trì đến giờ, có thể nói là kỳ tích.  

             Binh lính của Ngô Ba ngăn lại, binh lính nhìn về phía Cửu công chúa đội vương miện, gian nan phun ra một câu.  

             “Biên cương phía bắc…..Bị phá!”  

             Nói xong câu đó, đầu của hắn uốn éo, đã chết.  

             Âm thanh của binh lính không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm sét, nổ vang trong tai mọi người.  

             Biên cương phía bắc bị phá! Có quân địch xâm lấn!  

             Cửu công chúa dẫn theo người của mình trở về cung, nàng cần phải thương lượng đối sách với các hạ thần.  

eyJpdiI6IkV4am45eVJpdjlWZXVuK1RwVzJtSEE9PSIsInZhbHVlIjoib3UxeVlzalY5N01SXC84WElqNVgxZkZnWWhmMEp3SDJ5VE5TeERcL1RXRjMyYWt5bllGcytWNDI0RTBoYkJtd0hDemU2RlduRlwvc3Nkb3Q0SHhrblNZT1hQSGNMeFhtbkdTdm1zUkJsZTBqcWVqMVROdGlhSmVqT3pCUzVzbDFncW9jb2dSRHNYclNZRDZDUFwvZDVqRjNwWkw0c1ByVUZxQ29FVVVSXC9ncG1zd0Rsejg2TmdDZyt4akRUNjAxbkVWeEVtTGZORlE3RE9KSFVZUGZCM3lBRHBPYW96ODdvXC9ONVl0N1lxakZ1MlwvWlFXWTc5TmJpR1wvb0tOQlN4a0ZzaUZkOVVoNVlBWDRrUE1nY1d0NVYwakZ5dz09IiwibWFjIjoiZTI3Y2U4MmMyNDM5MDk4Yjc4NGEzYTRiYzcwZDc2YTVjOTk4NzkwOGVlYjI0MTIxMmY3M2RkZjE1ODJmNjZmMiJ9
eyJpdiI6IjBOQ1loQSt3N2NDcDY1TVNSZktKTVE9PSIsInZhbHVlIjoiZDlYa1d0Tm1VTTc5cnVHWE1rcDMraUJ3dmVHV1lEMGJuOEp3Ym1FeDd3c2tXVVJ4UnlZYkMzWFwvWHA5YXF1a3NoY1VYN1R2eFhNcHYrakRmemg2RU1hQkJJTHZjQ1E0Z3NJVlFXSTJwdmRtT25hazVqQ00zcXh2endncXdZdkYwSU02bEN4dndGSzQ5Q3FiZDJVdHIxaWo1V1JHUjl1QlcyRWFld2FNdjBMQkt2Vk5pRmtPVmM3dmFOUG5cL3FTMjYydjNuaG1KaTNoMTZzSCtHVEtTXC9ob2dkUDJcL0lPSCtXTG9GdGExU2ZoV29wRE1DaG5ZM3JXSmMxOFwvSGV0dVBCdjJIZVcxZVcxaXVPZFV1a1FtSitOMkdNcTljaXY5R01WZWNZZ2F6b2lIaXZiS0dXWHhrbmlMM3BIdEp5NWROejVaV3hkVTUrTzBSQTJTeVJXUG1RZmRBY1BjUWdKallTSUdMWjk0MEhKaVlxY1wvRHRZdlNDT3ZxdTU5UXJ5YVY4VjdaMjZ5dnMxQ1dTUzBacG8xOXdCdz09IiwibWFjIjoiYmNiZDBhZjFjYWM3N2FlNmU2NTU1NmRmZDg3ZjNmOGZiN2ZkZDU5ODBmNTcyZTRjNzgwNzk0NWM3NTliODI4OCJ9

             Biên cương phía bắc bị phá vỡ, sợ rằng Tuyết Châu đã trở thành vật trong tay của địch quốc, xuống một bước, chính là muốn thâu tóm Càn Châu!

Ads
';
Advertisement