Đối mặt với Lam Vương, nếu cho Lâm Huyền một tháng, cho dù mười ngày ngày, thậm chí ba ngày, Lâm Huyền cũng sẽ tìm ra được mười loại, thậm chí trăm loại phương pháp, đánh bại và giết chết Lam Vương.
Nhưng bây giờ thời gian gấp rút, cho dù vảy ngược kiên cố không thể phá vỡ, nhưng sớm hay muộn Lam Vương cũng sẽ tìm ra sơ hở của Lâm Huyền.
Bây giờ muốn đi Thần Sơn để tìm võ kỹ cao cấp, đã không còn kịp, huống hồ cảnh giới của hai người, một người vừa mới ở ngưỡng bắt đầu của Hóa Nguyên cảnh, một người đã là Hoa Nguyên cảnh đỉnh, cho dù có võ kỹ mạnh mẽ hơn, cũng không thể đền bù.
Lâm Huyền lúc này, cần thiết tìm ra phương pháp mà Thần Sơn không ghi lại, mới có khả năng sống sót.
Điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến, là dung hợp võ kỹ và hồn kỹ.
Võ đạo, dựa vào nguyên khí.
Hồn đạo, dựa vào hồn lực.
Hai loại đều tồn trữ bên trong cơ thể con người, chẳng lẽ không thể hỗ trợ lẫn nhau, thậm chí là dung hợp lẫn nhau?
Ý thức của Lâm Huyền chìm vào Thần Sơn.
“Trát Nhĩ Khắc!”
Trát Nhĩ Khắc biết sự tình khẩn cấp, vội vàng hiện thân.
“Chủ nhân, tiểu nhân đến rồi!”
“Trát Nhĩ Khắc, ta hỏi ngươi, có thể dung hợp được nguyên khí và hồn lực không, hay nói cách khác, võ kỹ và hồn kỹ, có thể dung hợp không?”
Trát Nhĩ Khắc lộ vẻ mặt khó xử.
“Chủ nhân, ngài hỏi khó ta rồi, cho dù tôi tồn tại vào thời đại hưng thịnh nhất của hồn sư, cũng không nhiều người cùng song tu hồn võ, có thể thành công hay không, ta thật sự không biết!”
Lâm Huyền không trách cứ Trát Nhĩ Khắc, lúc trước Trát Nhĩ Khắc đã từng nói, cho dù là võ đạo hay hồn đạo, cần hết sức chuyên chứ, dùng thời gian cả đời để nghiên cứu, trèo lên.
Song tu hồn võ, chỉ lãng phí thiên phú của bản thân, khó có thể nhìn đến phong cảnh trên cao.
Chỉ có người giống như Lâm Huyền, có Thần Sơn duy trì võ đạo, hồn đạo thì có Trát Nhĩ Khắc giúp đỡ, còn nghiên cứu ra phương pháp song tu hồn võ, mới có thể làm chuyện mà người đi trước không dám làm.
Tốc độ chảy của thời gian trong Thần Sơn chậm hơn so với thế giới hiện thực, Lâm Huyền còn có thời gian để tự hỏi.
“Nếu ta có thể làm được song tu hồn võ, vậy dung hợp nguyên khí và hồn lực, không chừng có thể làm được!”
“Muốn giết chết Lam Vương, cần phải nếm thử!”
“Hiện tại võ kỹ mà ta tự cố gắng, Thần Đạo Kiếm Pháp!”
“Tạm thời mới học xong hai loại hồn kỹ, Phi châm thuật và Bách hoa sát.”
“Bách hoa sát là kéo địch nhân vào ảo thuật, không thể dung hợp với Thần Đạo Kiếm Pháp.”
“Vì vậy ta muốn thử dung hợp Thần Đạo Kiếm Pháp và Phi châm thuật.”
Lâm Huyền ở trong Thần Sơn, ngồi xếp bằng.
Hắn mở miệng, miệng tràn ra âm ngữ.
“Phi châm thuật!”
Lâm Huyền vừa dứt lời, trên không trung, bên cạnh bí tịch kim sắc, hiện ra một quyển sách cổ màu lam.
Trong sách cổ màu lam, viết ba chữ to.
Phi châm thuật!
Cùng mở ra hai quyển bí tịch, xôn xao lật trang trước mặt Lâm Huyền.
Lâm Huyền nhìn xong hai quyển bí tịch, nhắm hai mắt lại.
Đại não của hắn nhanh chóng vận chuyển, tự hỏi nguyên khí và hồn lực, võ kỹ và hồn kỹ dung hợp như thế nào.
“Nguyên khí, lực lượng của trời đất.”
“Hồn lực, lực lượng của linh hồn.”
“Nếu hai lại lực lượng này có điểm chung, chắc chắn có thể dung hợp.”
“Nhưng hai loại lực lượng này, có điểm chung gì đây?”
Tự hỏi một lúc lâu, trong đầu Lâm Huyền, bỗng nhiên hiện lên một tia sáng.
“Ta hiểu rồi!”
“Võ giả thi triển võ kỹ, tức là phóng xuất ra nguyên khí trong pháp tắc của trời đất.”
“Còn hồn sư thi triển hồn kỹ, dùng pháp tắc của trời đất được khắc trong linh hồn, điều khiển nguyên khí của trời đất.”
“Phương pháp tu luyện linh hồn của ta, là Trát Nhĩ Khắc dạy, đã sửa chữa pháp tắc của trời đất thành pháp tắc của ta.”
“Còn phương pháp tu luyện nguyên khí của ta, là Thần Đạo Công Pháp, tu luyện ra nguyên khí, không có bất cứ tạp chất nào, không có một chút nguyên khí vô cấu của trời đất.”
“Nếu ta đem hồn lực trong pháp tắc, rót vào nguyên khí vô cấu, không chừng có thể thành công!”
Lâm Huyền hiểu ra, ở trong thế giới hiện thực, hắn đột nhiên mở mắt, thần thái mờ ảo.
Thời gian trong Thần Sơn đã trôi qua một nén nhang, nhưng thế giới hiện thực lại chỉ trôi qua trong một cái chớp mắt.
Lam Vương đang phát động công kích như mưa rền gió dữ lên Lâm Huyền, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Lâm Huyền, thay đổi!
Lâm Huyền chỉ chớp mắt, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm.
“Tên tiểu này, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hừ! Chẳng qua là hồi quang phản chiếu!”
(*Hồi quang phản chiếu: hiểu nôm na là hồi tưởng lại cuộc đời của bản thân trước khi chết.)
Trong lòng của Lam Vưỡng đã chắc chắn Lâm Huyền phải chết, toàn lực phát ra một chưởng!
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên hắn phát hiện ra không đúng!
Lúc lòng bàn tay đụng vào vảy ngược, hắn nhạy bén cảm nhận được, quanh thân hơi lạnh rợn người.
Không phải là không khí trở nên rét lạnh, mà là hắn chìm vào trong lực lượng nào đó.
Hồn lực!
“Bách hoa sát!”
Lâm Huyền thi triển Bách hoa sát, kéo Lam Vương vào bên trong ảo cảnh.
Ánh mắt của Lam Vương thay đổi trong nháy mắt, hắn phát hiện, Lâm Huyền và vảy ngược ở trước mắt đã không thấy.
Thay thế, là một rừng hoa.
Hoa anh đào bay khắp nơi, dưới chân hắn, cũng là một biển hoa.
“Ảo cảnh!”
Lam Vương lạnh lùng cười.
“Muốn dựa vào ảo cảnh để vây khốn ta, có phải đã quá coi thường ta rồi không!”
Bên trong võ đạo, cũng có loại võ kỹ kéo địch nhân vào ảo cảnh.
Loại võ kỹ này, nếu cảnh giới của hai bên không sai lệch mấy, chắc chắn sẽ không dễ dàng rời khỏi ảo cảnh.
Nhưng cảnh giới của Lam Vương, so với Lâm Huyền, cao hơn rất nhiều!
Ánh mắt của Lam Vương đảo qua biển hoa ngập trời, rất nhanh tìm được đóa hoa một cánh.
“Tìm được ngươi!”
Hắn tung ra một chưởng, đánh tan đóa hoa một cánh thành mảnh nhỏ.
Nhưng, ảo cảnh cũng không biến mất.
Lâm Huyền thi triển chính là hồn kỹ, không phải là võ kỹ.
Biểu tình của Lam Vương, bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Nếu hắn không nhanh chóng tìm ra phương pháp thoát khỏi ảo cảnh, có lẽ sẽ bị Lâm Huyền đánh lén, hoặc chạy trốn!
“Thiên phú của tiểu tử này rất đáng sợ, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!”
Lam Vương hít một hơi thật sâu, bộc phát ra khí thế cuồng bạo, trong nháy mắt, biển hoa ngập trời bị thổi bay.
Đôi mắt của Lam Vương lại nhìn về phía cánh hoa bị thổi bay một lần nữa, lại tìm được mục tiêu thêm một lần nữa.
Hắn lại tung ra một chưởng, lần này, ảo cảnh tiêu tan.
“Chút tài lẻ!”
Lam Vương tìm kiếm Lâm Huyền, hắn giật mình nhận ra, Lâm Huyền cũng không nhân lúc hắn rơi vào ảo cảnh để chạy trốn.
Khoảng cách mười bước, đối với Lam Vương, bước một bước là có thể bước đến.
“Vậy mà không chạy trốn?”
Lâm Huyền bình tĩnh trả lời.
“Vì sao ta phải chạy?”
Lam Vương cuồng vọng cười nói.
“Ngươi chắc chắn đã được định sẵn kết cục phải chết, không chạy, còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm.”
Lâm Huyền nheo mắt.
“Sợ rằng ngươi đang lầm tưởng, ta cũng không cho rằng, ta sẽ chết.”
Hai người quyết chiến, nếu không phải Lâm Huyền chết, vậy người chết chính là Lam Vương.
Lam Vương cười càng thêm cuồng vọng.
“Ha ha! Ngươi muốn giết ta? Thật quá buồn cười!”
“Chỉ bằng ngươi của hiện tại, không thể làm bị thương ta, còn muốn giết ta, thật không biết tự lượng sức!”
Lam Vương giơ tay lên.
“Thời gian không còn sớm, để ta tiễn ngươi lên đường!”
Dứt lời, Lâm Huyền cùng lúc vận chuyển nguyên khí và hồn lực, cùng rót vào bên trong Chân Long Kiếm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất