Nhìn thấy hướng đi của tên đao phủ, sát khí của Lâm Huyền lại phát ra.
Lâm Huyền vẫn đánh giá thấp sự độc ác của Đại hoàng tử rồi. Đúng thật là hắn muốn đánh một trận sống còn với mình đấy, nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, hắn đã ra lệnh cho đao phủ giết chết đám người Hổ Mập và Dịch Thiên Vũ để khiến tâm trí mình trở nên rối loạn!
Quyết đấu giữa cao thủ thì thực lực là một phương diện, tâm trạng lại là phương diện khác.
Một người đang nổi giận đùng đùng gần như mất đi lý trí sẽ để lộ ra trăm ngàn chỗ sơ hở, dễ dàng bị diệt trừ.
Đại hoàng từ có cảnh giới Hóa Nguyên cảnh tầng thứ năm. Lâm Huyền mới bước qua hắn để cứu đồng bạn là chuyện gần như không thể nào làm được.
Nhưng Lâm Huyền lại không chỉ có một mình.
"Bạch Linh Nhi!"
Lâm Huyền gọi một tiếng. Bạch Linh Nhi nhảy từ trong Thiên Tư Linh Phố ra.
"Đi cứu bọn họ đi!"
Bạch Linh Nhi đáp đất, dùng sức một cái, cả người lập tức hóa thành một tia chớp màu trắng lao thẳng về phía đài cao.
"Súc vậy, muốn chết à!"
Đại hoàng tử cầm một thanh chùy thẳng bốn cạnh dài trong tay, đâm về phía Bạch Linh Nhi!
"Kẻ muốn chết là ngươi mới đúng!"
Tất nhiên Lâm Huyền sẽ không để Bạch Linh Nhi đối mặt với Đại hoàng tử một mình. Lúc này hắn bèn thi triển Thần Đạo Thân Pháp, chắn ngay trước mặt Bạch Linh Nhi.
Chân Long Kiếm chém ra khiến ảo ảnh Chân Long bắt đầu khởi động, thân kiếm lóe ra ánh sáng vàng kim.
"Thần Đạo Kiếm Pháp!"
Chân Long Kiếm va chạm với Chân Long Chùy khiến ánh lửa văng tung tóe khắp nơi.
Hai luồng nguyên khí cuồng bạo mạnh mẽ va vào nhau hình thành một cơn gió lốc lớn, thổi bay những người xung quanh.
Trong nháy mắt, mười mét xung quanh Lâm Huyền và Đại hoàng tử trở nên vắng tanh không còn một ai.
Thừa dịp Lâm Huyền ngăn Đại hoàng tử lại, Bạch Linh Nhi liền lắc mình qua hai người rồi xông thẳng lên đài cao.
Lúc này, thanh đao lớn kề trên bả vai đao phủ đã chuẩn bị nâng lên chém về phía cổ Hổ Mập rồi.
Hổ Mập mở to hai mắt, suy nghĩ trong mắt không biết là sợ hãi hay tức giận.
Bạch Linh Nhi nhảy lên cao rồi há miệng ra.
Rõ ràng nó chỉ là một con thỏ nhưng giữa cổ họng lại có thể phát ra tiếng chim hót.
Ngay sau đó, một luồng sương mù màu trắng phun ra từ trong miệng Bạch Linh Nhi, phun thẳng tới giữa ngực tên đao phủ.
Còn chưa đến một giây, khối băng đã bắt đầu lan tràn từ ngực đao phủ đến toàn thân hắn, ngay cả thanh đao lớn kia cũng bị đóng băng.
Thanh đao lớn cách cổ Hổ Mập còn chưa đến một ngón tay. Thậm chí Hổ Mập còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ thân đao.
Bạch Linh Nhi nhảy lên người Hổ Mập, dùng răng nanh sắc bén của mình thoải mái cắn đứt sợi dây thừng trên người hắn.
Hổ Mập rút cái khăn trong miệng ra rồi đá một đá lên người tên đảo phủ bên cạnh.
"Thằng chó này, muốn chém ông đây hả!"
Một đạp này của hắn khiến thân thể tên đao phủ vỡ vụn ra theo khối băng. Đúng kiểu bị phân thây mà chết.
Hổ Mập nhìn nhìn Bạch Linh Nhi chỉ lớn chừng bàn tay, sợ run cả người.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
"Con linh thú này của Lâm Huyền trông có vẻ vô hại mà không ngờ lại lợi hại như thế!"
Dưới sự trợ giúp của Hổ Mập và Bạch Linh Nhi, dây thừng trên người những người khác cũng được cởi bỏ nhanh chóng.
Nhưng điều này cũng không thể chứng minh rằng bọn họ đã an toàn. Vì có mấy bóng dáng đang nhanh chóng vọt về phía bọn họ.
Mấy kẻ này không mặc kim giáp mà là mặc một thân màu đen. Những kẻ này chính là cao thủ mà Đại hoàng tử nuôi dưỡng trong cung!
Lăng Phong bị trói nghẹn cả bụng tức giận, giờ phút này lại thấy kẻ địch đánh tới nên nhất thời phẫn nộ vô cùng.
"Tới đúng lúc đấy, giết các ngươi cho hả giận vậy!"
Nguyên giới của mấy người bọn họ đều đã bị Đại hoàng tử lấy đi rồi. Giờ phút này không có vũ khí nên Lăng Phong dứt khoát dùng hai nắm đấm luôn!
Quan Tử Ngạo không cam lòng bị lạc hậu, cũng chống lại một gã cao thủ trong cung ngay sau đó.
Đỗ Mục trưởng lão và Dịch Thiên Vỹ là người dùng kiếm. Bọn họ nhanh chóng giải quyết hai gã hộ vệ Kim Giáp sau đó cướp kiếm của hai kẻ này làm của riêng.
"Thủy Long Kiếm Pháp!"
Hai người đồng thời giơ kiếm trong tay lên, bọt nước lăn tăn trên thân kiếm sau đó nhanh chóng hình thành hai con thuồng luồng một lớn một nhỏ, uốn lượn giết thẳng về phía kẻ địch!
Song Long Xuất Hải!
Hai gã cao thủ trong cung muốn ra tay ngăn cản nhưng đều bị hai con thuồng luồng giết chết ngay lập tức!
Hổ Mập cũng càng đánh càng hăng. Long vảy trên người hắn dần dài ra.
Long Biến!
Hổ Mập cả người toàn long vảy gần như là một người dao chẻ súng bắn cũng không lọt. Hắn chỉ dùng hai nắm đấm đã có thể nện cho kẻ địch nát bươm.
...
Dưới đài cao, Lâm Huyền và Đại hoàng tử đã đánh với nhau quá mười chiêu, không phân biệt được thắng bại.
Thấy đám người Hổ Mập được cứu, trên mặt Đại hoàng tử lộ ra vẻ tức giận.
"Đừng tưởng rằng bọn họ đã được cứu. Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết hết!"
Lâm Huyền vô cùng bình tĩnh trả lời:
"Có bản lĩnh thì làm đi đã. Nãy giờ ngươi đã nói vớ vẩn hơn mười câu rồi đấy."
Nói xong, Chân Long Kiếm trong tay Lâm Huyền lại vụt tới, bóng kiếm bay đầy trời.
"Thần Đạo Kiếm Pháp!"
Đại hoàng tử cười lạnh hai tiếng.
"Ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút xem chênh lệch giữa Hóa Nguyên cảnh và Tụ Khí cảnh lớn nhường nào!"
Vẻ mặt của Đại hoàng tử đột nhiên trở nên nghiêm túc. Sức mạnh cuồn cuộn trào ra từ trên người hắn.
Hắn ra một chiêu đánh vỡ đánh kiếm, sau đó chuẩn xác tìm được Chân Long Kiếm.
"Bụp!"
Kiếm và chùy lại va chạm cùng một chỗ, nhưng lần này khác xa lần trước. Lâm Huyền cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ lớn, xuyên thấu qua Chân Long Kiếm rồi dũng mãnh đánh vào cổ tay mình.
"Sức mạnh thật lớn!"
Thân người Lâm Huyền lùi mạnh về phía sau, đúng lúc lao vào trung tâm của một nhóm hộ vệ Kim Giáp.
Lúc này, nhóm hộ vệ Kim Giáp này nhanh chóng chém thẳng về phía Lâm Huyền. Hắn hừ một tiếng lạnh lùng rồi đung đưa thân kiếm.
Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai.
Nhóm hộ vệ Kim Giáp còn sống sót đều tránh xa khỏi Lâm Huyền. Bọn họ đã hoàn toàn nhận ra rằng chỉ dựa vào bọn họ chắc chắn không thể giết được người này.
Thậm chí còn bị giết lại!
Lâm Huyền nhìn về phía bàn tay mình. Giữa gan bàn tay của hắn đúng là hơi đỏ lên.
"Ta đã vận dụng Bá Thể Thần Công nhưng vì sao sức mạnh của ta lại vẫn không thể so được với Đại hoàng tử chứ?"
Sức mạnh của thân thể được rèn luyện song song cả Thần Đạo Công Pháp và Bá Thể Thần Công mặc dù không thể vượt qua được sức mạnh của võ giả cảnh giới Hóa Nguyên cảnh tầng thứ năm, nhưng hẳn là cũng không yếu hơn quá nhiều.
Thế nhưng sức mạnh vừa rồi Đại hoàng tử thể hiện ra đã gần như áp đảo hắn rồi.
"Là chênh lệch nguyên khí!"
Nguyên khí mà Thần Đạo Công Pháp rèn luyện ra là nguyên khí vô cấu, không chứa chút chất bẩn nào, là nguyên khí tinh khiết nhất trên thế gian này.
So sánh về chất lượng nguyên khí thì đừng nói là võ giả Hóa Nguyên cảnh, mà cho dù là Đại Đế hay Chí Tốn cũng chẳng so được với Lâm Huyền.
Nhưng nguyên khí của võ giả Tụ Khí cảnh vẫn khác của võ giả Hóa Nguyên cảnh!
Nguyên khí của võ giả Tụ Khí cảnh vẫn ở trạng thái khí như cũ.
Mà võ giả Hóa Nguyên cảnh lại có thể áp súc nguyên khí thành nguyên dịch.
Cùng trữ nguyên khí vào đan điền nên tất nhiên nguyên khí đã áp súc của võ giả Hóa Nguyên cảnh sẽ nhiều hơn.
Nhiều hơn võ giả Tụ Khí cảnh gấp mười, thậm chí gấp cả trăm lần!
Mà nguyên khí càng nhiều thì uy lực của vũ kỹ thi triển ra tất nhiên cũng càng lớn.
"Muốn thắng được Đại hoàng tử thì phải đột phá đến Hóa Nguyên cảnh mới được!"
Lâm Huyền nhận thức rõ được điều này nên đã ra một quyết định.
Phải đột phá!
Đột phá ngay trong chiến đấu!
Mà muốn đột phá Hóa Nguyên cảnh thì nhất định phải đột phá Hồn Tam cảnh trước đã.
Hôm qua Lâm Huyền đã tu luyện Thôn Linh Bí Pháp nên đã có đủ hồn lực cần dùng rồi. Bây giờ hắn chỉ cần ổn định hồn lực xuống nữa là có thể đột phá được.
Mà phương pháp tốt nhất để ổn định hồn lực chính là chiến đấu!
"Nếu sức mạnh đã không bằng Đại hoàng tử vậy thì dùng hồn kỹ đi!"
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu Lâm Huyền, linh hồn hắn liền phóng ra hồn lực, cũng nhanh chóng ngưng tụ thành kim.
"Phi Châm Thuật!"
"Đây là vũ kỹ gì vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất