Lâm Hữu Triết và Hổ Gầy đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thú vị.
Căn biệt thự của anh, tại sao không thể vào trong.
“Tôi vẫn thật sự không biết căn biệt thự này là của ai, cô biết sao?”
Lâm Hữu Triết cười hỏi.
Cô gái trẻ tuổi ngẩn ra, nhất thời không thốt nên lời.
Cô ta sống ở căn nhà phía sườn núi, sao có thể quen biết chủ nhân của căn biệt thự này.
Thế nhưng theo cô ta được biết, căn biệt thự này vẫn luôn ở trong trạng thái trống trơn, rõ ràng chưa có ai mua mới đúng.
Nhìn thấy hai người Lâm Hữu Triết và Hổ Gầy ăn mặc nghèo nàn bước vào trong thì mới lấy hết can đảm chất vấn.
Không ngờ lại bị Lâm Hữu Triết hỏi vặn lại.
“Dù căn nhà này có là của ai thì cũng không thể là của anh được!”
Cô gái hai tay chống nạnh, ngang ngược nói: “Mấy người còn không mau cút ra đây thì tôi báo cảnh sát đấy!”
“Cô gái à, đây là biệt thự của tôi”.
Nhìn thấy cô gái rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, Lâm Hữu Triết vẫn đành thừa nhận.
Bớt một việc còn hơn thêm một việc.
“Xì, còn già mồm”.
Không ngờ cô gái lại nở nụ cười khinh thường và vẫn gọi tới cho Cục Chấp pháp.
“Nếu đem bán hai tên nghèo rớt mồng tơi như hai người thì thứ mà hai người mua được còn chẳng bằng nhà vệ sinh của căn biệt thự này, lại còn dám khoác lác?”
Nghe thấy vậy, Lâm Hữu Triết lập tức lộ ra vẻ mặt bất lực.
Cô gái này nhìn thì xinh đẹp, không ngờ cũng là một người thích xem thường người khác.
Sự việc có liên quan tới căn biệt thự đắt nhất ở núi Thanh Hoà, Cục Chấp pháp tới hiện trường rất nhanh, hơn nữa người tới còn rất quen mặt, đội trưởng La Lâm.
“Thưa đồng chí, đây chính là hai tên lén lút lẻn vào trong biệt thự!”
Cô gái trẻ kéo lấy La Lâm, nói với giọng điệu chắc nịch: “Nhìn dáng vẻ nghèo khổ của bọn họ, nhất định là đến để trộm đồ, đồng chí à, mấy người nhất định không được tha cho bọn họ, bắt lấy rồi nhốt bọn họ ba năm hay năm năm luôn đi!”
La Lâm vốn còn cho rằng là trộm thật.
Thế nhưng nhìn thấy Lâm Hữu Triết thì lập tức biết đây là hiểu nhầm.
Người mà ngay cả nhà họ Lâm cũng có thể tuỳ ý lật đổ thì sao có thể làm kẻ trộm được chứ?
“Được rồi, tôi quen biết thanh niên này, cậu ấy không phải kẻ trộm!”
La Lâm thẳng thừng ngắt lời tố cáo của cô gái kia.
Sau đó xua tay, ý bảo mọi người rút quân.
Cô gái ngơ ngác rồi thốt lên: “Ơ, mấy người bị làm sao thế, vẫn còn chưa bắt đầu điều tra đã rút quân, bây giờ Cục Chấp pháp đều làm ăn như vậy à?”
La Lâm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô gái, chúng tôi làm việc có trình tự rõ ràng, điều này không cần phải hoài nghi”.
“Ngoài ra, thân phận của vị này rất rõ ràng, đồng thời cũng có đủ năng lực mua loại biệt thự ở đẳng cấp này, sao cậu ấy lại là kẻ trộm được chứ?”
“Nếu như cô tố cáo cậu ấy là kẻ trộm, đề nghị cô đưa ra bằng chứng”.
“Cô tận mắt nhìn thấy bọn họ trộm đồ hay là lúc bọn họ lấy trộm đồ đi bán bị cô bắt gặp?”
Một loạt câu hỏi chất vấn, gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ cũng đỏ bừng cả lên.
Cô ta chỉ dựa vào cảm giác đã cho rằng Lâm Hữu Triết là kẻ trộm, làm gì có bằng chứng để chứng minh.
“Hừ, coi như mấy người may mắn”.
Nhìn thấy đội xe chấp pháp rời đi, cô gái trẻ cũng không dám ở lại lâu, chỉ thốt ra một câu rồi đi thẳng.
Thế nhưng cảm giác nhục nhã trong lòng đã khiến cô ta quyết định nhất định phải tìm cơ hội báo thù Lâm Hữu Triết!
Cô ta là hot girl mạng có tới tám mươi nghìn fans hâm mộ, đã lúc nào phải chịu thiệt như vậy đâu?
Ngày hôm sau, Lâm Hữu Triết rời khỏi biệt thự tới công ty bất động sản Duyệt Tâm của Sở Hạ Vũ.
Ngủ ở nhà mới một đêm, Lâm Hữu Triết cảm thấy cực kỳ thoải mái, môi trường của núi Thanh Hoà quả thực thích hợp cho việc dưỡng thương.
“Hữu Triết, anh tới rồi, mau qua đây”.
Trong văn phòng chủ tịch, Sở Hạ Vũ vui vẻ đón anh vào trong.
“Chào dì, chào chú”.
Trong phòng làm việc, Tô Tu Minh và Tần Liên Tâm đều có mặt, Lâm Hữu Triết lịch sự chào hỏi.
Hai người khẽ mỉm cười với anh.
Tô Tu Minh nói: “Hữu Triết, mặc dù chúng ta tới Giang Thành lánh nạn, thế nhưng cũng không muốn ăn không chờ chết ở nơi này”.
“Qua mấy lần điều tra, chú và dì phát hiện thị trường sản phẩm mỹ phẩm chăm sóc da ở Giang Thành còn chưa phát triển, vẫn chưa hình thành nhãn hiệu sản phẩm có chất lượng tốt của riêng nơi này”.
“Nếu như chúng ta có thể nghiên cứu phát triển ra một nhãn hiệu sản phẩm thì tiền đồ nhất định không có giới hạn!”
Nghe tới đây, Lâm Hữu Triết đã hiểu được đại khái.
Thật ra Tô Tu Minh nói không sai, về khoản mỹ phẩm chăm sóc da thì Giang Thành chỉ có phần nhiều là các nhà tiêu thụ cấp thấp, chưa có nhà điều chế đi đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất