"Cháu ủng hộ ý tưởng này”.
Lâm Hữu Triết bày tỏ thái độ.
Sở Hạ Vũ cũng gật đầu đồng ý.
Vợ chồng Tô Tu Minh và Tần Liên Tâm vui mừng khôn xiết.
Sở dĩ phải bàn bạc với Sở Hạ Vũ về việc thành lập công ty là bởi vì cô là người đầu tư tiền, vợ chồng bọn họ chỉ là người quản lý, không phải chủ sở hữu của công ty.
Tại Miêu Thành, Tô Tu Minh điều hành một công ty mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da.
Lần này trở lại kinh doanh, ông ta đương nhiên vô cùng thông thạo tất cả các quy trình.
Chưa tới một tuần.
Đã hoàn thành việc đăng ký công ty, tuyển dụng nhân tài và các vấn đề liên quan đến địa điểm công ty.
"Hạ Vũ, với tư cách là cổ đông lớn nhất của công ty, hay là cháu cứ quyết định tên của công ty đi”.
Khi bàn bạc về tên công ty, Tô Tu Minh nói với Sở Hạ Vũ.
Sở Hạ Vũ vốn dĩ muốn từ chối, nhưng không thể chịu được vợ chồng Tô Tu Minh yêu cầu bằng đủ mọi giá nên cô đành phải đồng ý.
"Vậy thì gọi là Mỹ trang Hạ Lâm”.
Tên lót của cô, họ của Lâm Hữu Triết, cái tên kết hợp nghe khá hay.
Vợ chồng Tô Tu Minh nhìn nhau cười không nói gì.
Một ngày trước khi công ty khai trương.
Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ được mời đến nhà Tô Tu Minh ăn tối.
"Dì, chú, chúng cháu tới rồi”.
Sở Hạ Vũ bước vào nhà chào hỏi.
Tô Tu Minh đang nấu ăn, ló đầu ra bảo Tô Ngọc ra tiếp khách.
Kết quả Tô Ngọc cau có đi xuống lầu, mắng: "Suốt ngày làm cái gì vậy chứ, nhà đã chật chội như vậy rồi, lại còn mời người khác tới đây, con thật sự không sống nổi thêm giây phút nào nữa!"
Vừa nói, cô ta vừa trừng mắt nhìn Sở Hạ Vũ và Lâm Hữu Triết.
Tô Tu Minh cũng bó tay với tính cách của cô con gái.
Chỉ có thể tắt bếp, đi ra ngoài pha trà trước.
Sau khi Tần Liên Tâm đi chợ về, ông ta mới tiếp tục đi nấu ăn.
Buổi trưa, mấy người quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa bàn chuyện công ty.
Tô Ngọc vừa nghe tin nhà mình lại mở một công ty khác thì vô cùng vui mừng.
Điều này có nghĩa là cô ta lại có tiền để tiêu xài phung phí rồi.
Nhưng khi nghe thấy tên công ty là Hạ Lâm, cô ta lập tức đập bàn, sắc mặt tối sầm lại.
"Mẹ, Sở Hạ Vũ là con gái của mẹ hay con là con gái của mẹ? Mẹ cũng quá bất công rồi đấy!"
Tô Ngọc căm hận nhìn chằm chằm Sở Hạ Vũ, tức giận mắng.
"Tô Ngọc, lần này có thể thành lập công ty hoàn toàn dựa vào chị họ Hạ Vũ của con”.
"Con quên chúng ta tới Giang Thành để chạy nạn sao? Nếu là dựa vào chính mình thì sao có tiền thành lập công ty?"
"Ôi, chị ta có nhiều tiền như vậy, giúp chúng ta một chút là chuyện hiển nhiên nên làm, không giúp chúng ta mới là vong ơn bội nghĩa!"
Tô Ngọc khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ngạo mạn nói: "Hơn nữa chị ta giúp đỡ chúng ta, giới truyền thông sẽ khen ngợi chị ta trọng tình trọng nghĩa, tâm địa lương thiện, việc này chỉ có lợi mà không có hại với chị ta”.
"Thậm chí, chị ta nên cảm ơn chúng ta vì đã cho chị ta cơ hội thể hiện mới đúng!"
"Câm miệng!"
Tô Tu Minh đập bàn, giận dữ hét lên với con gái mình.
Tô Ngọc giật mình, nhưng vẫn rướn cổ lên, tỏ vẻ không phục.
"Hạ Vũ, là dì và chú không biết cách dạy dỗ, thật xin lỗi”.
Tần Liên Tâm thở dài xin lỗi.
"Không sao đâu dì”.
Sở Hạ Vũ miễn cưỡng mỉm cười.
"Hừ, làm bộ làm tịch!"
Tô Ngọc vứt bát đũa xuống bàn, rồi chạy thẳng lên lầu.
Bị quấy rối như vậy, những người còn lại đều không có hứng ăn cơm nữa.
Sở Hạ Vũ đảo mắt nhìn một cái rồi chuyển chủ đề: "Đúng rồi, còn Tiểu Long đâu, sao cháu không thấy nó?"
"Nó hả, nó đi chơi bời với đám người vô công rồi nghề ở Giang Thành rồi, chú cũng lười quan tâm tới nó, sống chết mặc số”.
Tô Tu Minh hừ một tiếng rồi nói.
Tần Liên Tâm liếc nhìn ông ta, mỉm cười tiếp lời: "Hạ Vũ, cháu đừng nghe chú cháu nói lung tung, Tiểu Long đang tìm việc”.
"Gần đây nó rất nỗ lực, tương lai nhất định sẽ thành một người ưu tú.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất