“Ông nội biết tính anh thích sự yên tĩnh nên không cho phép tôi tới làm phiền anh, khiến tôi hết sức sốt ruột”.
“Lần này anh nhất định phải cho tôi cơ hội để tôi cảm ơn anh thật tử tế!”
Lâm Hữu Triết mỉm cười rút hai tay lại.
“Chuyện cảm ơn để khi khác nói, sức khỏe ông nội cô thế nào rồi?”
“Nhờ phúc của anh, tình hình sức khỏe của ông nội ngày càng tốt lên, loại thuốc ngâm mình kê cho ông nội khi trước không có hiệu quả tốt tới vậy”.
“Thế nhưng giờ ông ấy đã có thể xuống giường đi lại”.
Mộc Thu kích động nói.
“Vậy thì tốt”.
Lâm Hữu Triết hài lòng gật đầu.
Đột nhiên, Mộc Thu nghĩ ra điều gì đó.
Cô ấy quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt qua, nói bằng giọng điệu lạnh tanh: “Phó Thiên Tuấn, anh đừng nói với tôi người mà anh bảo tôi tới giúp anh dạy dỗ chính là anh Lâm đấy nhé?”
“Anh…anh Lâm?”
Đám người bên cạnh đều tỏ ra khiếp sợ.
Người mà ngay cả Mộc Thu cũng phải cung kính gọi “anh” rốt cuộc có thân phận gì?
Ban nãy bọn họ không chỉ tự cho mình hơn người mà còn ra sức mỉa mai một người có địa vị cao hơn họ, chửi anh ta là dân đen sống dưới đáy cùng.
Sự trái ngược này giống như một cái tát mạnh giáng lên trên mặt bọn họ, đau tới mức bỏng rát.
Ánh mắt Phó Thiên Tuấn u ám, nói với giọng điệu ghen tức: “Em Thu, tên này là ai?”
Chuyện hắn thích Mộc Thu không phải là bí mật.
Chỉ có điều trước đây Mộc Thu ở Yên Thành, cách Miêu Thành thực sự quá xa, Phó Thiên Tuấn không tiện tìm Mộc Thu.
Khoảng thời gian này, vừa khéo Mộc Thiên Nhai tới Giang Thành tĩnh dưỡng, nên hắn quyết định tới đây phát triển, thuận tiện theo đuổi Mộc Thu luôn.
Đồng thời hình như có một gia tộc từng đắc tội với hắn cũng đã chạy tới Giang Thành, thật sự cho rằng như thế là an toàn rồi sao, đúng là nực cười.
“Anh Lâm là khách quý của nhà họ Mộc, tốt nhất là anh đừng tự chuốc lấy phiền phức, nếu đắc tội với anh Lâm thì nhà họ Phó cũng không bảo vệ được anh đâu”.
Mộc Thu nói với giọng điệu nghiêm túc, rành mạch từng chữ.
“Nể tình có quen biết nhau nên tôi mới nói với anh những chuyện này, anh tự biết mà làm đi”.
Nói xong, Mộc Thu nhiệt tình mời Lâm Hữu Triết lên xe tới trang viên Thanh Hoà.
Lâm Hữu Triết không từ chối, cũng tiện đường để anh tới thăm Mộc Thiên Nhai luôn.
Sau khi ba người rời đi, sắc mặt của Phó Thiên Tuấn đã u ám tới cực điểm.
Hắn không hề quan tâm tới câu: “Anh Lâm là khách quý của nhà họ Mộc”.
Hắn chỉ đố kỵ tại sao thái độ của Mộc Thu đối với Lâm Hữu Triết lại tốt như vậy, trong khi đối với hắn thì hoàn toàn khác xa.
“Thằng chó đáng chết, tao phải cho mày biết cái giá của việc tranh giành phụ nữ với tao là gì!”
Hắn phẫn nộ siết chặt lòng bàn tay, đằng đằng sát khí.
Trời nhá nhem tối, Lâm Hữu Triết mới rời khỏi trang viên Thanh Hoà rồi đi tới biệt thự của mình.
Mặc dù căn biệt thự này không có cảm giác hiện đại như bên phía núi Long Đằng, thế nhưng thanh tịnh yên ả, phong cách cổ kính.
Diện tích hai nghìn mét vuông, ngang với những trang viên vừa và nhỏ.
Hòn non bộ, hồ nước, chòi nghỉ mát, hành lang đều có đủ cả.
Khu biệt thự chính là một toà nhà ba tầng có gác lửng theo lối kiến trúc của tứ hợp viện, màu sắc cổ xưa khiến người ta như được quay lại thời cổ đại.
Lâm Hữu Triết nhìn qua một vòng, hết sức hài lòng.
“Này, mấy người là ai, ai cho phép mấy người vào trong!”
Đột nhiên có một tiếng quát lớn truyền tới từ bên ngoài cửa.
Lâm Hữu Triết quay đầu lại nhìn, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc thời thượng.
Lúc này, cô ta đang dùng ánh mắt khinh thường và chán ghét nhìn Lâm Hữu Triết, lớn tiếng gào lên.
“Đi xem thử có chuyện gì”.
Lâm Hữu Triết bình thản nói một câu.
Hổ Gầy lập tức tiến lên phía trước, thế nhưng cô gái đó lại thẳng thừng ngó lơ Hổ Gầy, đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Tôi hỏi anh đấy, có phải anh bị điếc rồi hay không?”
“Không được bất kính với anh Lâm!”
Hổ Gầy lạnh lùng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất