“Muốn tôi quỳ xuống sao, anh chắc không?”
Lâm Hữu Triết cười nhạt hỏi.
“Hừ, một thằng tay sai mà lại dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó”.
Người đàn ông mặt sẹo cười trào phúng: “Không lẽ thật sự cho rằng thế giới ngầm ở Giang Thành loạn rồi, ngay cả chó mèo cũng có cơ hội xưng hùm xưng bá?”
“Anh Phùng, xem ra cấp dưới này của anh rất không nghe lời, vậy tôi không khách sáo nữa”.
“Hai người các cậu xông lên, đánh hắn tàn phế cho tôi!”
Người đàn ông mặt sẹo tức giận quát một câu.
Hai người đàn ông vạm vỡ cường tráng vừa định ra tay, Phùng Huy đã hét to: “Để tôi xem ai dám cử động!”
Mọi người nhìn lại theo hướng tiếng nói, phát hiện Phùng Huy lại lấy ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm chĩa vào bọn họ.
“Anh Phùng, anh làm thế này là có ý gì?”
Sắc mặt người đàn ông mặt sẹo trở nên khó coi.
“Anh chắc chắn là vì một tên tay sai, mà muốn trở mặt với chúng tôi sao?”
“Tay sai, tay cái đầu mày!”
Phùng Huy tiến đến, tát thẳng vào mặt người đàn ông mặt sẹo.
Ngay sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông mặt sẹo, Phùng Huy cung kính cúi mình với Lâm Hữu Triết.
“Cậu Lâm, không biết cậu là khách quý đến chơi, không tiếp đón từ xa được”.
Thấy cảnh tượng này, mấy vị thủ lĩnh thế lực khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Người mà bọn họ tưởng là tên tay sai lại là khách quý của Phùng Huy!
Thằng nhãi trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc có lai lịch thế nào?
"Không sao, mấy con ruồi này có hơi ồn ào, ném ra ngoài đi”.
Lâm Hữu Triết phất tay, thái độ dửng dưng.
"Vâng!"
Phùng Huy gật đầu, liếc nhìn anh Long một cái.
Anh Long lập tức đi ra ngoài tìm một nhóm đàn em đi vào, không để ý đến sự uy hiếp tức giận mắng mỏ của những thủ lĩnh thế lực kia, lập tức ném hết ra ngoài.
“Sao hôm nay cậu Lâm lại rảnh rỗi sang đây?”
Chờ phòng làm việc yên tĩnh lại, Phùng Huy hỏi với vẻ lấy lòng.
“Hôm nay tôi đến đây là ngoài ý muốn”.
Lâm Hữu Triết hờ hững nói: "Nhưng anh giải thích cho tôi đây là cái gì?"
Anh đặt ly cocktail màu xanh lên bàn.
Thấy vậy, dường như đã hiểu ra, sắc mặt anh Long bỗng nhiên tái nhợt, toát mồ hôi lạnh.
"Cái này..."
Phùng Huy nghi ngờ: "Đây không phải là một ly cocktail bình thường thôi sao?"
"Vậy anh uống một ngụm thử xem".
Lâm Hữu Triết tiếp tục nói.
Mặc dù Phùng Huy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn định uống một ngụm.
Ngay khi rượu sắp vào miệng, anh Long hét to lên, lập tức đánh đổ ly cocktail.
“A Long, mẹ nó, cậu chán sống rồi hả?”
Phùng Huy nổi giận nói.
"Đại ca, trong rượu này có hàng, không uống được!"
Sắc mặt anh Long trắng bệch nói.
“Cậu nói gì?”
Phùng Huy đột nhiên giận dữ, cầm cây roi ngắn bên cạnh lên, đánh anh Long tới tấp.
“Mẹ nó, gan cậu cũng lớn nhỉ, không phải lần trước tôi đã nói với cậu, chỗ chúng ta không được phép bán hàng à?”
“Cậu bị điếc hay ngu vậy hả? Nghe không hiểu được lời ông đây nói đúng không?”
Anh Long không dám phản kháng, ôm đầu bị đánh thẳng tay bảy tám roi.
“Được rồi, đánh chết thì sao hỏi nữa”.
Lâm Hữu Triết ngăn lại.
“Nói đi, ai đưa hàng cho cậu?”
Sắc mặt Phùng Huy tái xanh hét lên.
Anh Long trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Đại ca, có người đến từ bên trụ sở chính của Cô Linh Cốc, hàng là của họ đưa”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất