Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn anh Long đang run rẩy quỳ xuống trước mặt Lâm Hữu Triết.
Chuyện này là thế nào?
Anh Long là một kẻ tàn bạo có tiếng trong bán kính mười dặm.
Nghe đồn bối cảnh của gã hình như là một thế lực cao cấp ở bên Miêu Thành.
Có bối cảnh như vậy chống lưng cho, một số thế lực côn đồ hay giang hồ ở Giang Thành đều chỉ như đứa trẻ ba tuổi ở trước mặt hắn.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, uy danh của anh Long đã hoàn toàn vang xa.
Thế nhưng không ngờ anh Long uy danh lẫy lừng lúc này lại quỳ xuống trước mặt một cậu thanh niên ngay trước mắt tất cả mọi người!
Cậu thanh niên này có lai lịch gì?
Lẽ nào là cậu chủ nào đó ở Giang Thành?
Tô Long cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, hắn phát hiện ra mình vẫn chưa đủ hiểu thấu người anh rể này.
Ít nhất trong tin tình báo thu thập được, Lâm Hữu Triết chẳng qua chỉ là một tên đi ở rể dũng cảm nhưng cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Biết bao lần gây nên rắc rối, người ta vì nể mặt Sở Hạ Vũ nên mới không so đo với anh ta.
Thế nhưng thể diện của Sở Hạ Vũ chắc chắn chẳng đáng là gì đối với anh Long.
Tại sao anh Long đó lại phải quỳ xuống trước mặt Lâm Hữu Triết?
“Cậu Lâm, là tôi có mắt như mù, tôi không nhận ra cậu, nếu như tôi biết cậu ở nơi này, có cho tôi mười nghìn lá gan thì tôi cũng không dám tới!”
Anh Long mặt mày trắng bệch, nói bằng ánh mắt khiếp sợ.
Lần trước sau khi bị Phùng Huy đánh cho một trận, gã đã chủ động tới tìm Phùng Huy để hỏi về thân phận của Lâm Hữu Triết.
Khi biết được Lâm Hữu Triết tới từ biên giới phía Bắc, hơn nữa bối cảnh còn cực kỳ khủng bố thì gã hoàn toàn khiếp sợ.
Lâm Hữu Triết cười khẩy: “Ý là nếu như tối nay không phải tôi thì chai rượu của anh ban nãy đã đập xuống rồi nhỉ?”
“Quán bar Lôi Đình này là sản nghiệp của tập đoàn Diệt Lâm, tôi giao sản nghiệp cho Cô Linh Cốc mấy người quản lý, anh làm ăn như vậy hả?”
Mọi người nghe vậy thì lúc này mới hiểu ra.
Hoá ra Lâm Hữu Triết là người của tập đoàn Diệt Lâm, kiểu như quản lý vậy.
Thế nào gọi là quan lớn ép chết người, mặc dù anh Long tàn bạo nhưng vẫn sợ hãi khi đối diện với cấp trên của mình cũng là điều hiển nhiên.
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Hữu Triết cũng bớt đi mấy phần kiêng dè.
Tô Long cũng thở phào một hơi, tiếp tục nhấc ly rượu lên uống.
Coi như tên họ Lâm này may mắn thoát được một kiếp.
“Đi thôi, dẫn tôi đi gặp đại ca của anh, có vài chuyện anh không xứng nói cùng tôi”.
Lâm Hữu Triết nâng ly cocktail màu xanh lam lên rồi đá vào chân anh Long.
Anh Long không hề oán thán, vội vàng đứng dậy dẫn đường cho Lâm Hữu Triết đi lên khu làm việc trên tầng hai của quán bar.
Lúc này, Phùng Huy đang ở bên trong phòng làm việc bàn chuyện hợp tác với thủ lĩnh của mấy thế lực giang hồ lân cận.
Anh Long dẫn Lâm Hữu Triết đi tới bên ngoài cửa, đang định gõ cửa thì Lâm Hữu Triết thẳng thừng giơ chân đá phăng cánh cửa.
Một tiếng vang lớn.
Khiến cho tất cả mấy “nhân vật lớn” bên trong đều sững sờ.
“Mẹ kiếp, ông đây còn tưởng là cảnh sát tới, làm tôi giật cả mình!”
Một tên đàn ông trên mặt có vết sẹo do dao rạch trong số đó đập mạnh lên tay vịn, phẫn nộ gầm lên.
Ngay sau đó, hắn nhìn Phùng Huy nói: “Đại ca Phùng, đây là đàn em của anh sao, oai phong quá nhỉ, vào trong không cần gõ cửa luôn hả?”
Phùng Huy vốn cũng không thoải mái, thế nhưng nhìn thấy người đạp cửa là Lâm Hữu Triết.
Sự không thoải mái trong lòng đã tan biến từ lâu.
Thấy Phùng Huy không nói gì, tên đàn ông mặt sẹo nhếch mép nói: “Đại ca Phùng, nếu như anh đã không dạy đàn em cho tốt thì để tôi thay anh một lần vậy!”
Vừa dứt lời, hắn phất tay ra sau lưng.
Lúc này, hai tên đàn ông cao to liền giơ tay về phía Lâm Hữu Triết.
“Dừng tay lại!”
Vào khoảnh khắc mấu chốt, Phùng Huy lớn tiếng hô lên.
“Ôi chao, đại ca Phùng đối tốt với đàn em thật đấy”.
Tên đàn ông mặt sẹo cười lạnh lùng.
“Thế nhưng ban nãy hắn doạ tôi hết hồn, hoặc là bắt hắn quỳ xuống dập đầu xin lỗi”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất