Phùng Huy lập tức sửng sốt, vẻ mặt trở nên căng thẳng: "Sao có thể như vậy, rõ ràng bên phía Giang Thành này đã giao cho tôi phụ trách, tại sao còn cử người khác tới?"
“Người đó có vẻ như không phải đến vì chuyện làm ăn của Giang Thành”.
Mặt anh Long sưng tấy, vẻ mặt đau khổ giải thích: "Hình như là một gia tộc bên Miêu Thành đã đắc tội với cậu chủ nhà họ Phó".
“Cả nhà họ dời đến Giang Thành lánh nạn, cậu chủ nhà họ Phó không định bỏ qua cho họ, nên đi theo qua đây”.
“Cô Linh Cốc chúng ta có quan hệ cũng không tệ với nhà họ Phó, nên đã sai một đường chủ tới tiếp đón bảo vệ hàng, số hàng này là vị đường chủ đó bán ở chỗ chúng ta”.
“Anh ta không cho em nói với anh, em cũng không có tư cách ngăn cản, cho nên…”
"Thì ra là vậy".
Phùng Huy hiểu rồi.
Lâm Hữu Triết cũng nhíu mày.
Vốn tưởng rằng để cả nhà Tần Liên Tâm chuyển đến Giang Thành thì không sao nữa.
Không ngờ cậu chủ nhà họ Phó lại không buông tha, còn một mực đuổi theo đến nơi.
Hết lần này tới lần khác thằng nhóc Tô Long tự cho mình là đúng, còn chơi cùng đám người Cô Linh Cốc.
Chẳng lẽ cậu ta không biết quan hệ giữa người của Cô Linh Cốc và nhà họ Phó sao?
Đừng để đến lúc đó lại không biết chết thế nào.
“Không phải mọi người đang bán thì chuyện lần này bỏ qua”.
Sau khi làm rõ chuyện, Lâm Hữu Triết không cần phải ở lại thêm nữa.
“Có điều mọi người phải nhớ rõ, phát hiện có người bán thì ngay lập tức phải ngăn lại đồng thời tiêu hủy những thứ đó”.
“Địa bàn này là của tôi, lời tôi nói là phép tắc, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, thưa cậu Lâm!”
Phùng Huy cúi thấp người, đồng thời nói lời đảm bảo.
Chờ sau khi Lâm Hữu Triết rời đi, anh Long bối rối nói: “Đại ca, nếu chúng ta từ chối bán hàng thì vị đường chủ kia sẽ truyền tin tức về trụ sở chính, đến lúc đó chúng ta…”
“Truyền về thì truyền về thôi”.
Phùng Huy suy tính chốc lát, nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu, dù Cô Linh Cốc lớn mạnh gấp trăm lần nữa, cũng không thể là đối thủ của biên giới phía Bắc, tôi tin tôi không theo nhầm người!”
Quầy rượu dưới lầu.
Tô Long vẫn còn chờ ở đó.
Khi thấy Lâm Hữu Triết đi xuống không hề hấn gì, trong mắt hắn thoáng qua vẻ tiếc nuối.
Nhưng trên mặt vẫn đầy lo lắng, tiến tới hỏi han: “Anh rể, anh không sao thì tốt quá, anh nói xem nếu như anh xảy ra chuyện thì tôi làm sao ăn nói với chị họ đây”.
Lâm Hữu Triết không nói gì, thẳng thừng tát lên mặt hắn.
“Lâm Hữu Triết, mẹ nó, mày điên rồi, mày lại dám đánh tao à?”
Tô Long ôm mặt, ánh mắt lập tức đỏ lên.
Phịch!
Lâm Hữu Triết không lên tiếng, đạp thẳng một cú.
Tô Long ngã xuống đất, ôm bụng, mặt đầy vẻ thù hằn.
“Mẹ nó, tên họ Lâm kia, có bản lĩnh thì mày giết tao luôn đi, nếu không tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
Dĩ nhiên Lâm Hữu Triết sẽ không giết hắn.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tô Long, giọng lạnh như băng nói: “Tô Long, cho cậu một cơ hội cuối cùng, đừng đùa bỡn mánh khóe gì trước mặt tôi”.
“Càng đừng có bất kỳ ý định gì không nên đối với chị họ của cậu”.
“Tôi sẽ không để ý đến thứ gọi là mối quan hệ họ hàng đâu”.
“Nếu để tôi biết được, cậu làm chuyện gì không nên làm”.
“Thì tôi nhất định sẽ giết chết cậu!”
Ba chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng.
Trên người Lâm Hữu Triết đột nhiên xuất hiện sát khí lạnh như băng.
Cả người Tô Long run bần bật, trong mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ.
Giờ phút này, trong mắt hắn, Lâm Hữu Triết không còn là thằng ở rể im lặng ít nói nữa.
Mà là một con ác ma bước ra từ địa ngục.
Mặc dù anh đang cười, nhưng nụ cười đó lại tựa như lưỡi liềm cướp đi mạng sống, khiến cho linh hồn của hắn cũng đang run rẩy.
“Tôi… Tôi nhớ rồi!”
Tô Long chật vật nuốt nước bọt, giọng run run nói.
Lâm Hữu Triết vỗ vào mặt hắn, đứng dậy rời đi.
Chờ sau khi cảm giác sợ hãi ở đáy lòng biến mất, biểu cảm của Tô Long lại trở nên đầy thù hằn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng chịu thua thiệt và bị sỉ nhục như thế!
Lâm Hữu Triết đáng chết, thù này, hắn nhất định phải báo.
Ngày hôm sau.
Lâm Hữu Triết lái xe đến trang viên Thanh Hòa.
Tối hôm qua, Long Diệu chọn mua một biệt thự không tệ.
Vị trí biệt thự ở trên đỉnh núi Thanh Hòa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất