“Liên Tâm, em đừng đánh đồng tên phế vật này với chiến thần Hữu Triết!”  

 

Tần Hương Lan ghét bỏ nói: “So sánh nó với chiến thần Hữu Triết rõ ràng là sỉ nhục chiến thần!”  

 

“Mẹ, đủ rồi đấy”.  

 

Sở Hạ Vũ vô cùng bất mãn.  

 

Ngay sau đó cô kéo Lâm Hữu Triết trở về phòng của mình.  

 

“Hữu Triết, hồi em còn bé, dì út đối xử với em rất tốt”.  

 

“Chỉ cần dì ấy có thời gian rảnh là sẽ dẫn em đi dạo phố, gom tiền lẻ của mình lại để mua đồ ăn cho em”.  

 

Sở Hạ Vũ ôm lấy cánh tay của Lâm Hữu Triết rồi nói cho anh nghe.  

 

Đồng thời cũng ngầm tỏ ý Tần Liên Tâm không giống với mấy người Tần Đại Tráng.  

 

Lâm Hữu Triết hiểu ý, nói: “Đúng rồi, không phải dì út vẫn luôn sinh sống tại Miêu Thành sao, sao lần này không đánh tiếng trước đã trở về rồi vậy?”  

 

“Đừng nhắc nữa, nhà dì út xảy ra biến cố, lần này cũng coi như dì ấy đi lánh nạn”.  

 

Sở Hạ Vũ thở dài một hơi, kể lại một lượt đầu đuôi sự việc.  

 

Hoá ra người đàn ông mà Tần Liên Tâm lấy là cậu chủ của một gia tộc cũng có chút tiếng tăm tại Miêu Thành.  

 

Địa vị của gia tộc đó cũng ngang tầm với nhà họ Sở khi trước, có thể miễn cưỡng coi là gia tộc hạng hai.  

 

Sau khi Tần Liên Tâm gả vào đó, chẳng bao lâu sau chồng bà ta đã tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, đồng thời thành lập một công ty bán mỹ phẩm chăm sóc da.  

 

Vốn dĩ tất cả đều đang phát triển rất tốt.  

 

Thế nhưng không ngờ con trai và con gái của Tần Liên Tâm vì đắc tội với một gia tộc lớn ở Miêu Thành nên khiến cho công ty của gia đình họ bị người ta nhắm vào.  

 

Không chỉ xuất hiện tình trạng đứt gãy nguồn vốn mà công thức điều chế sản phẩm chăm sóc da mà công ty cực khổ nghiên cứu sáng chế ra cũng bị đánh cắp.  

 

Những việc này khiến cho gia đình Tần Liên Tâm phải chịu tổn thất nghiêm trọng, công ty đang trên bờ vực phá sản.  

 

Dưới tình thế không còn cách nào khác, Tần Liên Tâm mới trở về Giang Thành tìm kiếm sự giúp đỡ.  

 

“Hoá ra là như vậy, thế em có kế hoạch gì sao?”  

 

Lâm Hữu Triết hỏi.  

 

“Em muốn rót vốn vào công ty của dì út, vừa hay hiện giờ lợi nhuận của công ty bất động sản Duyệt Tâm cũng hết sức khả quan, em cũng muốn phát triển một vài hạng mục”.  

 

Sở Hạ Vũ nói ra suy nghĩ của mình.  

 

Lâm Hữu Triết nghĩ ngợi, lắc đầu: “Chỉ rót vốn thôi thì không có tác dụng, nhà dì út của em gặp phải chuyện này, nguyên nhân căn bản vẫn là do bị gia tộc lớn kia âm thầm nhắm vào”.  

 

“Rót vốn chỉ có thể giải nguy tạm thời chứ không thể giải quyết vấn đề tận sâu gốc rễ”.  

 

Sở Hạ Vũ cũng phản ứng trở lại, nhíu mày nói: “Vậy nên làm thế nào đây, dì út đối xử với em tốt như vậy, em không thể thấy chết không cứu được”.  

 

Trầm mặc một lát, Lâm Hữu Triết nói: “Nếu như nhà dì út đồng ý thì có thể để bọn họ chuyển tới Giang Thành, như vậy thì em có thể giúp đỡ bọn họ, cũng không cần sợ gia tộc kia nhắm vào nữa”.  

 

“Đúng nhỉ, sao em lại không nghĩ tới cách này cơ chứ!”  

 

Sở Hạ Vũ vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy xuống dưới tầng.  

 

Sau khi nói với Tần Liên Tâm chuyện này, Tần Liên Tâm cũng rất tán đồng.  

 

Bà ta gọi điện thoại cho chồng, sau khi nói rõ tình hình thì nhận được sự đồng thuận của chồng mình.  

 

Dù gì gia tộc mà bà ta làm dâu thật sự không phải đối thủ của gia tộc lớn ở Miêu Thành kia.  

 

Ba ngày sau, Lâm Hữu Triết gặp mặt chồng Tần Liên Tâm.  

 

Đó là một người đàn ông cao gầy, đeo mắt kính tròng đen rất dày.  

 

Bộ vest trên người không phải hàng hiệu nhưng lại được là ủi hết sức phẳng phiu.  

 

Có thể thấy đây là một người làm việc rất nghiêm túc.  

 

Ông ta tên là Tô Tu Minh, là gia chủ nhà họ Tô ở Miêu Thành.  

 

Lần này chuyển nhà tới Giang Thành cũng là bất đắc dĩ.  

 

“Hạ Vũ, chú thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của cháu”.  

 

Tô Tu Minh tiến lên trước nói.  

eyJpdiI6IjhzRmZ2MkNxR2tGSFJsaHFYa2FGOWc9PSIsInZhbHVlIjoiOXY3TlFWSnI2MDFlYnJSRkNjNjIydlB1cFVNd0k3dkVDamVkRVM3eHVaQU0zb3lsYjhiZldVYktvT0JiODJWVCIsIm1hYyI6ImQ4NDIwMDg1YzRjNTNiYzEyYWE0ZjFmZjVhZTAyMmY3N2Q4YWY0MmE3ZWYwNjZlYjBkMjhlMTZlNmUyMjBhZDEifQ==
eyJpdiI6ImYyMzBoT09DUEhBRGFMR0Z5WXVYYkE9PSIsInZhbHVlIjoiVjd6cHI1MkpZK3lYU3Y3TUp3Q2QyM1dJcnpSeEdzMDNvM0lTWWtmUHRCdGtZYmxkK3RJRHZBbXFhTzlsRThJR1hmN2JlYmp2OWZlUmU0bmFrQXVBaDhDZjZpTGNmRFExb1AzeVwvSG9KR1hPeU85TjlucTR3ZlBGUWhNZDN5S2djaDQrWEhQNFNxeVwvWFltSUQzdUtXZ1wvekJmaE1GOVJXNnBtUlBGUVwvcWhraWFVbzNFNTdcL3J5cDkzNUkrZHhaWmM0c0duYjNxRHlFZkcyNTdHK0U0cm9KclBKaGFDZGdXa1BLWjJlMUNPbVE0Wmx5bXBNVXJTTk03VmNNemJVdWdxa3hqQVwvV09WMEh0eXBKNmFnZlpMNnZjbTROcEJQZnZIaVR2YU9nNG1ZNjFqMWRaUWw0bHFvSm05WlNpUnRGdlVwdURHSXRtZ2l0XC9oR29VV1FDcHhSMTdQQ3lhME9GQ3RHTHNvNzFWMGZLOD0iLCJtYWMiOiIxMzdjMGI4YTI0MWRlNjFkMjU4MTM2MGQzNTlmNzUwMjE0MWEyMmEwNDc1YzVmNDAyZGZkMTM1YzdmZDRlNGQ4In0=

Sở Hạ Vũ cười nói. 

Ads
';
Advertisement