Tô Tu Minh đang định lên tiếng thì một giọng nói quái gở đột nhiên vang lên từ phía sau lưng ông ta.
“Bố, bố đừng nghiêm túc như vậy nữa, giờ chị họ Hạ Vũ là sếp lớn đấy, chị ấy bỏ chút tiền ra giúp đỡ chúng ta thì có làm sao?”
Người nói chuyện chính là em họ của Sở Hạ Vũ – Tô Long.
Bởi vì hắn ghen tuông với cậu chủ gia tộc lớn kia nên mới gây nên tai hoạ.
“Câm mồm, thằng mất dạy!”
Tô Tu Minh quay đầu lại, cáu giận gầm lên: “Nếu không phải mày vì một đứa con gái ăn chơi sa đọa nên nảy sinh mâu thuẫn với cậu chủ Phó thì chúng ta cũng không đến nỗi phải rời bỏ quê hương!”
“Giờ chị họ Hạ Vũ của mày đồng ý giúp đỡ chúng ta đã là ơn lớn rồi”.
“Mày không cảm kích thì đã đành, lại còn nói ra mấy lời thất đức như vậy, tao thật sự muốn tự tay đánh chết mày!”
“Đánh đi, đánh chết con thì bố không có con trai, cũng không phải con không có con trai, con sợ cái gì”.
Không ngờ, Tô Long lại gân cổ lên, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
Khiến cho Tô Tu Minh tức tới độ suýt thì ra tay đánh.
Tô Long cười híp mắt đi tới trước mặt Sở Hạ Vũ, nói: “Có điều nói ra thì chị họ Hạ Vũ trông cũng xinh đẹp thật đấy”.
“Ha ha ha, thân hình và gương mặt này hoàn hảo hơn nhiều so với mấy con đàn bà mà tôi từng chơi, chỉ là không biết… kỹ năng trên giường như thế nào”.
Nói xong, hắn còn liếm mép.
“Cậu!”
Sở Hạ Vũ thẹn quá hoá giận, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Thằng súc sinh, mày nói cái gì?”
Tô Tu Minh trợn trừng hai mắt, đang định ra tay.
Tô Long vội vàng nói: “Ôi, nói đùa thôi mà, xem mấy người căng thẳng kìa”.
“Chị họ Hạ Vũ là người thân của con, sao con có thể có ý nghĩ đó được chứ?”
Ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn không kiêng nể gì, khiến Sở Hạ Vũ cảm thấy không thoải mái.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nhìn hắn, không tỏ thái độ gì.
Dù gì cũng là em họ của Sở Hạ Vũ, khi vẫn chưa có hành vi quá giới hạn gì thì anh cũng không tiện ta tay.
Có điều tên này chắc chắn không phải loại tốt lành gì, điều này thì không cần phải nghi ngờ nữa.
“Ôi chao, mẹ, mấy người đã nói xong chưa, con đứng lâu như vậy, chân tê luôn cả rồi”.
Lúc này, bên cạnh lại vang lên giọng con gái.
Là chị gái của Tô Long, tên là Tô Ngọc.
Tô Ngọc cũng nhỏ hơn Sở Hạ Vũ vài tuổi, vẻ ngoài trông cũng xinh đẹp.
Mấu chốt là phong cách ăn mặc của cô ta rất bạo.
Áo khoét ngực cùng váy ngắn, trên người những chỗ có thể lộ hay không thể lộ thì đều đã lộ ra kha khá.
Người qua lại trên đường nhìn thấy Tô Ngọc, con ngươi suýt rớt cả ra ngoài, không thể bước đi được nữa.
Nghe thấy vậy, Tô Tu Minh chán nản thở dài một hơi.
Từ sau khi ông ta tiếp quản chuyện kinh doanh của gia tộc thì ngày càng bận rộn, nên đã không quan tâm tới việc giáo dục con cái.
Tần Liên Tâm lại là hình mẫu mẹ hiền điển hình, từ nhỏ đã không nỡ đánh mắng hai con, vậy nên mới tạo nên tính cách hống hách ngông cuồng, không coi ai ra gì của bọn họ.
Vốn dĩ cho rằng lần này rời bỏ quê hương sẽ khiến cho hai đứa trẻ này hiểu chuyện hơn một chút.
Bây giờ xem ra vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Sở Hạ Vũ dẫn cả nhà dì út tới trước một căn biệt thự.
“Chính là ở đây”.
Sở Hạ Vũ nói: “Dì út, chú, đây là căn biệt thự cháu tạm thời thuê cho mọi người, mấy người cứ ở tạm đây đã, một khoảng thời gian nữa cháu lại giúp mấy người tìm một nơi ở mới”.
“Được rồi, cảm ơn Hạ Vũ”.
Tần Liên Tâm cảm kích nói.
“Hạ Vũ vất vả rồi, có căn nhà này là bọn chú đã hài lòng lắm rồi, đâu dám yêu cầu căn khác nữa”.
Tô Tu Minh cũng nói.
Thế nhưng Tô Ngọc lại ném vali da trong tay sang một bên, lớn tiếng nói: “Bị làm sao thế, sống trong cái đống rác rưởi này, ngay cả một giây con cũng không chịu đựng nổi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất