Lâm Hữu Triết giơ chân lên tung một cú đá, Lưu Hồng Khải lăn ra xa mấy chục mét, lúc đập vào một bồn hoa mới dừng lại.
“Nhìn xem bọn họ là ai?”
Lâm Hữu Triết chỉ ra trước cửa trang viên Thanh Hoà, chỉ thấy một chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Lâm Tâm Nhi, Đường Uyển và cả Tôn Hộc bước từ trên xe xuống.
Đứng sau lưng bọn họ là một người đàn ông trạc tuổi Lâm Hữu Triết nhưng lại trông trầm mặc hiền lành.
“Anh!”
Lâm Tâm Nhi hô lên một tiếng, rồi chạy về phía Lâm Hữu Triết.
Tôn Hộc cũng đỡ Đường Uyển bước lại gần.
“Anh Lâm, xin lỗi, tôi phụ sự kỳ vọng của anh rồi”.
Tôn Hộc nói với vẻ mặt áy náy.
“Không sao, an toàn trở về là được rồi”.
Lâm Hữu Triết trầm giọng nói.
Sau đó, anh bước tới trước mặt người đàn ông trầm mặc kia.
“Anh Lâm, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ”.
Người đàn ông trầm giọng nói.
Người này là chiến tướng Hổ Gầy - một trong thập đại chiến tướng của Thiên Cung!
Lâm Hữu Triết gật đầu nói: “Hổ Gầy, mới có khoảng thời gian ngắn không gặp mà bản lĩnh được nâng cao lên nhiều nhỉ”.
Hổ Gầy nhoẻn miệng, gương mặt đen thui nở nụ cười.
“Lần sau còn gặp phải kiểu chiến đấu đó thì tôi không muốn ngáng chân anh Lâm đâu!”
Kiểu chiến đấu đó chính là chiến dịch kinh thiên khi trước.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ vỗ vỗ lên bả vai anh ta.
Anh liếc nhìn Lưu Hồng Khải đã ngất xỉu rồi quay người rời đi.
Mấy người Lâm Tâm Nhi vội vàng đi theo.
Mộc Thu còn muốn cảm ơn Lâm Hữu Triết, nhưng lại bị Mộc Thiên Nhai ngăn lại.
“Đừng đi nữa, cậu Lâm không phải kiểu người thích sự khách sáo, sau này có cơ hội thì cảm ơn cậu ấy sau”.
“Bây giờ xử lý cho ổn thoả cục diện rối rắm bên này trước đã”.
Mộc Thu nghe vậy thì lập tức hành động.
Một bên khác, Lâm Hữu Triết trở về khách sạn Đông Hoa.
Anh gọi điện thoại cho Long Diệu, bảo anh ta tới xem biệt thự bên phía trang viên Thanh Hoà, chọn một căn phù hợp để mua.
Đồng thời cũng liên hệ với đội công trình chuẩn bị xây dựng lại căn biệt thự bên phía núi Long Đằng.
Ngôi nhà tốt như vậy không thể để hoang như thế được.
“Mấy ngày này, mọi người cứ ở lại khách sạn, đợi mua xong biệt thự thì mọi người lại chuyển qua đó”.
Lâm Hữu Triết cúp máy, nói với Đường Uyển và Tôn Hộc.
“Chúng tôi hiểu rồi, cảm ơn anh Lâm”.
Đường Uyển cảm kích nói.
Lúc này, Lâm Hữu Triết nhận được điện thoại của Sở Hạ Vũ.
“Hữu Triết, giờ anh có rảnh không, qua nhà một chuyến đi”.
Giọng điệu của Sở Hạ Vũ hơi bối rối.
“Được, giờ anh qua ngay”.
Lâm Hữu Triết cúp máy rồi xuất phát tới biệt thự nhà họ Sở.
Trước cửa nhà, anh nhìn thấy một con xe BMW màu đỏ, chắc là có khách tới.
Vào trong anh trông thấy một người phụ nữ trung niên khá giống với Tần Hương Lan đang ngồi trên ghế sô pha.
Chỉ có điều vẻ mặt của bà ta hơi tiều tuỵ, sắc mặt nhợt nhạt.
Tần Hương Lan đã xuất viện, đang ngồi nói chuyện bên cạnh bà ta.
Nhìn thấy Lâm Hữu Triết bước vào, bà ta chỉ khó chịu hừ một tiếng rồi đưa mắt nhìn sang nơi khác.
“Hạ Vũ, mẹ, con về rồi đây, đây là?”
“Đây là dì út của em”.
Sở Hạ Vũ vội vàng giới thiệu.
Lúc này Lâm Hữu Triết mới biết.
Hoá ra bên nhà ngoại Sở Hạ Vũ, ngoài Tần Đại Tráng và Tần Hương Lan ra thì còn một cô em út nữa.
Chính là người phụ nữ trung niên trước mắt này, tên là Tần Liên Tâm.
Thời học đại học, Tần Liên Tâm phải lòng một nam sinh trong lớp.
Sau khi tốt nghiệp đã mặc kệ gia đình phản đối, kiên quyết muốn gả tới Miêu Thành xa xôi.
Nghe nói ngày xuất giá, nhà họ Tần không có một ai tới tiễn.
Vẫn chỉ có một mình Tần Liên Tâm cô độc bước lên xe.
Vốn dĩ cho rằng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bà ta sẽ không liên lạc lại với nhà họ Tần, không ngờ bây giờ lại đột nhiên trở về Giang Thành.
“Chào cậu, cậu chính là chồng của Hạ Vũ sao?”
Tần Liên Tâm khẽ mỉm cười.
“Đúng vậy, cháu tên là Lâm Hữu Triết”.
“Lâm Hữu Triết?”
Tần Liên Tâm kinh ngạc: “Cái tên thật hay, trùng tên với chiến thần Hữu Triết, cũng coi như duyên phận”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất