Lý Nhị nghi hoặc cau mày đáp: “Cậu chủ Tôn thật biết đùa. Đây chính là Sở tiên sinh lừng lẫy khắp Giang Đông. Là người anh hùng đứng ra cứu Giang Đông trong nguy khó. Là người con khiến đất Vân Châu chúng tôi được nở mày nở mặt!”  

 

 

Lý Nhị hùng hồn thuyết minh, nhưng mấy người kia càng nghe thì mặt càng đen lại, ai nấy đều sững sờ như muốn rớt con ngươi ra.  

 

Hàn Hải ban nãy khi nhìn thấy Diệp Phong đi vào còn đang định lao lên chửi mắng anh là đồ vô dụng, tại sao lại xuất hiện ở đây. Thế nhưng, sau khi nghe màn thuyết trình của Lý Nhị, ông ta nuốt nước bọt cái ực. Trời ơi cái quằn què gì vậy? Sao Sở tiên sinh có thể là Diệp Phong được cơ chứ? Nhưng Lý Nhị này chắc chắn là quen biết Sở tiên sinh, làm gì có chuyện Lý Nhị nói dối bọn họ Diệp Phong là Sở tiên sinh được?   

 

Khi ba người kia còn chưa hoàn hồn thì quản lý của nhà hàng Hải Nguyên Các – Bành Chấn Anh đã vội vã chạy tới xun xoe nói với Diệp Phong: “Hải Nguyên Các xin kính chào Sở tiên sinh, được Sở tiên sinh lựa chọn làm điểm hẹn là vinh dự lớn của chúng tôi. Lần trước Sở tiên sinh tới, chúng tôi chưa tiếp đón chu đáo, để xảy ra nhiều việc không hay. Lần này tôi xin được đền bù. Tất cả hóa đơn của tiên sinh tối nay đều miễn phí!”  

 

Tôn Vũ Hào nghe Bành Chấn Anh nói vậy thì máy mắt liên hồi. Lần trước Sở tiên sinh đến đây? Xảy ra việc không hay?  

 

Trong đầu anh ta lập tức nhớ lại ký ức đau thương của mình cùng cả nhà Thu Mộc Trân ở Hải Nguyên Các lần trước.  

 

Diệp Phong mỉm cười, cảm ơn quản lý nhà hàng. Sau đó, anh liếc nhìn Tôn Vũ Hào, thích thú quan sát vẻ mặt như cá chết của anh ta.  

 

Diệp Phong bước về phía bàn tiệc đã bày sẵn, kéo ghế ngồi xuống rồi trầm giọng nói: “Sao mọi người không ngồi đi, còn đứng đó làm gì?”  

 

Giọng nói của anh đầy uy nghiêm, nghe vô cùng quyền lực.  

 

Ba người Tôn Vũ Hào vẫn đứng như trời trồng, tầm này thì họ không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, chỉ muốn bỏ về thật nhanh vì không dám đối mặt với Diệp Phong.  

 

Đúng lúc này, cửa phòng VIP lại mở ra. Thẩm Cửu Ức cùng các lãnh đạo của tập đoàn Thẩm Thị bước vào. Họ đi tới trước mặt Diệp Phong, cung kính chắp tay, cúi đầu đồng thanh chào một tiếng: “Kính chào Sở tiên sinh!”  

 

Sau đó, Thẩm Cửu Ức bước lên phía trước, cung kính nói với Diệp Phong: “Sở tiên sinh, ở buổi đấu giá đá quý trong đêm hội Trung thu lần trước, tiên sinh đã giúp Thẩm Phi con trai tôi đấu giá thành công phỉ thúy thủy tinh vô cùng quý giá. Từ hôm đó đến nay tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn tiên sinh. Nay hay tin tiên sinh mở tiệc tại Hải Nguyên Các, tôi đã một mực nài xin ông Hai Lý Nhị cho phép mình tới đây cảm ơn tiên sinh một tiếng!”  

 

Diệp Phong mỉm cười, nói với Thẩm Cửu Ức không cần khách sáo.  

 

Ba người Tôn Vũ Hào lại được phen sững sờ, Tôn Vũ Hào thậm chí còn loạng choạng như sắp đứng không vững đến nơi.  

 

Giờ phút này, Tôn Vũ Hào cảm thấy cuộc đời mình như bị đảo lộn. Anh ta tìm mọi cách cướp Thu Mộc Trân từ tay Diệp Phong. Anh ta luôn tự tin rằng mình có tiền, có quyền, hơn xa Diệp Phong về mọi mặt. Hơn nữa, Tôn Vũ Hào còn không ngừng tìm cách hạ bệ, vùi dập Diệp Phong, thậm chí là đặt điều nói xấu anh. Giờ biết được sự thật, Tôn Vũ Hào cảm thấy mình chẳng khác nào một thằng hề.  

 

Cuối cùng, không dám đối mặt với Diệp Phong, Tôn Vũ Hào run rẩy cất tiếng nói: “Sở... Sở tiên sinh... đột... đột nhiên, tôi... tôi thấy trong... trong người không được khỏe. Tôi xin... xin phép về trước”.  

 

Lý Nhị kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ Tôn có nhầm không vậy? Đây là cơ hội cậu phải bỏ ra số tiền lớn mới có được. Hơn nữa, không phải ai cũng có cơ hội được dùng bữa với Sở tiên sinh đâu!”  

 

Trước sự nghi hoặc của Lý Nhị, Tôn Vũ Hào vẫn như cũ, liên tục xin lỗi rồi tìm cớ chuồn khỏi đó thật nhanh.  

 

Nhưng khi anh ta sắp ra đến cửa, Diệp Phong đã gọi giật lại: “Tôn Vũ Hào, tôi có chuyện cần nói với anh”.  

 

Tôn Vũ Hào mặt xanh lét như tàu lá chuối, Sở tiên sinh đã nói vậy, anh ta muốn đi cũng không đi được. Cuối cùng đành cắn răng, cun cút quay lại.  

 

Diệp Phong liếc nhìn Tôn Vũ Hào, chậm rãi gằn từng chữ: “Sau này, tránh xa Mộc Trân một chút. Anh có thể cho cô ấy sự giàu sang, nhưng tôi có thể cho cô ấy cả thế giới!”  

 

Tôn Vũ Hào mặt cắt không còn giọt máu, gật như bổ củi, sau đó vội vã rời khỏi Hải Nguyên Các.  

eyJpdiI6IkZqQll6TjRGb0hVbVlXRmlzYzlZRWc9PSIsInZhbHVlIjoieG1DYytGQkdzTmUyYjBWdjdXTUlTUk1vQTJiMGVPcU4xS0duRGc5NXJSUUk2WGRMaHhTT05sV2lvMjVONzIyTiIsIm1hYyI6IjZjODY1YWFiYzk1MjNlNzZkZDMzMjUxMTRmOTUwOTc3OTY2ZDY2M2Y0ZTQ3MWViNGQ3ZDhmMDQxZWQ4ZWZjOWMifQ==
eyJpdiI6Ik9BWkdwbUFRVGpSMFRVM3llaE93dUE9PSIsInZhbHVlIjoiSDJOK1NxYjBHb0R0MWlwNEVlUTNcL0loZlwvaGNWekZzRElDaEtrR0tETlNEaUplcHVONlVGVDI2MHBwaFZUdE9mY0wreHFMZWZtc0xpWGpEWkx6UCtSamlzOUp4RDhoRGducWtFY0NrSVVJVmZiTzJmSmJBclhUR0VxYW9LNlprMTZFZGVGeXFEcjFjSW44VjI4ZWluNTZBRDQwNVNZN2ViTnJGVkxGMUdlckdzMVptcE9wOXVrUGVWTHBCN1wvc2twNkhZbmRLdkZMdnkwZk9uejQzZDYxXC81ZnoxbXVWb2FsK0FDVlJvd2NxYVFoSmVFNGJhUzRnQkJnNHlTWldyVjJiUlMxK0Q5bzl5U3NJeURXWlwvTFBJeEw3bkd6QTJZR09cL2x1K2lma3loczhDeWFla2hKY1VSd1Zaak1oWHR2RWwiLCJtYWMiOiIxZmE5YjE2NWJkYjg3Njg0YjQ0ZmNlNWUwOWEyMWE5M2FmYTMyYzk4NGIxOTA5ZjRkZDA0ODI2MWEyYjVjMWI2In0=

Ads
';
Advertisement