Sáng hôm sau là buổi hẹn giải quyết việc ly hôn của Diệp Phong và Thu Mộc Trân.  

 

Từ sáng sớm, Hàn Lệ đã thúc giục Thu Mộc Trân nhanh chóng chuẩn bị đến tòa án. Như thể bà ta sợ nếu để lâu Thu Mộc Trân sẽ đổi ý vậy.  

 

Thu Mộc Trân ra khỏi nhà với đôi mắt sưng húp, cùng Hàn Lệ và Thu Lỗi đi đến tòa án. Hôm nay Hàn Lệ còn đặc biệt hẹn cả Tôn Vũ Hào và hai bố con Hàn Hải cùng đến dự phiên tòa.  

 

Cả nhà Thu Mộc Trân đến tòa án từ sớm, chín giờ phiên tòa sẽ bắt đầu. Thế nhưng, giờ đã chín giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Phong đâu.   

 

Thu Mộc Trân bồn chồn không yên. Thực ra trong lòng cô còn hy vọng Diệp Phong đừng tới.  

 

Hàn Lệ ngồi bên cạnh cũng bồn chồn, nhưng là bồn chồn vì không hiểu sao giờ này mà Tôn Vũ Hào và hai bố con Hàn Hải vẫn chưa tới.  

 

Bà ta sốt ruột, lấy điện thoại gọi cho Tôn Vũ Hào: “Con rể à, sao giờ này mà con chưa tới? Tắc đường sao?”  

 

Nhưng chỉ một giây sau, Hàn Lệ đứng hình vì phản ứng khác thường của Tôn Vũ Hào: “Rể cái đầu bà, bà muốn chết thì chết một mình, đừng có hại tôi chết theo! Sau này đừng bao giờ tìm tôi nữa!”  

 

Hàn Lệ sững sờ: “Con rể à, con nói gì...”  

 

Thế nhưng, bà ta chưa kịp nói hết, Tôn Vũ Hào đã cúp máy cái rụp.  

 

Hàn Lệ hoảng hốt, sợ mất ông con rể quý, vội vã gọi điện cho Hàn Hải. Nhưng thái độ của Hàn Hải hôm nay cũng rất lạ.  

 

Hàn Hải cũng mắng Hàn Lệ xối xả: “Chị tự xem lại bản thân mình đi, sau này đừng có lôi em vào rắc rối nữa! Em không gánh nổi đâu!”  

 

Hàn Lệ sửng sốt, không hiểu bản thân đã làm gì sai mà đột nhiên tất cả đều quay lưng lại với mình như vậy. Bà ta run rẩy hỏi Thu Lỗi: “Có... có phải... chúng ta đã làm gì sai nên đột nhiên, Vũ... Vũ Hào không muốn làm con rể chúng ta nữa?”  

 

Đúng lúc này, cửa phòng xử án mở ra, một người mặc bộ âu phục chỉnh tề đi vào, đó chính là Diệp Phong.  

 

Nhìn thấy anh, tất cả mọi người, bao gồm cả Thu Mộc Trân đều ngạc nhiên. Hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, trang trọng khác thường. Bộ âu phục tôn lên vóc người cao ráo, ngay thẳng và gương mặt điển trai của anh. Phải công nhận rằng Diệp Phong mặc âu phục rất đẹp, nhưng Thu Mộc Trân đã sống với anh ba năm mà rất hiếm khi thấy anh mặc loại trang phục này.  

 

Thấy Diệp Phong ăn mặc như vậy, Hàn Lệ bĩu môi: “Làm như khoác bộ vest lên người là thành người có tiền không bằng!”  

 

Diệp Phong chậm rãi bước tới, mỉm cười nói: “Xem ra hôm nay Tôn Vũ Hào không tới nên bố mẹ đang tức giận lắm phải không?”  

 

Thu Mộc Trân nghe vậy thì lạnh lùng đáp: “Đây là bố mẹ tôi chứ không phải bố mẹ anh! Không phải anh muốn ly hôn sao? Vậy thì giải quyết nhanh đi!”  

 

Thu Mộc Trân là kiểu người ngoài cứng trong mềm điển hình. Mặc dù cô không hề muốn ly hôn nhưng để bảo vệ lòng tự trọng, cô vẫn phải tỏ ra mình không cần Diệp Phong.  

 

Diệp Phong biết tỏng tính cách của cô gái này, nhưng sự quật cường ngang bướng đó cũng chính là điều anh thích ở cô. Diệp Phong mỉm cười dịu dàng nói: “Mộc Trân à, em xem xem, Tôn Vũ Hào hôm nay không tới. E là chức phu nhân nhà giàu em không làm được rồi. Hay là thôi mình đừng ly hôn nữa, anh sẽ chăm sóc em thật tốt!”  

 

“Mặc dù chân em không dài lắm, vòng hai không quá khủng, vòng ba cũng không lớn lắm, lại không được thông minh nhưng anh sẽ không chê em đâu!”  

 

Diệp Phong thực ra cũng không hề có ý định ly hôn với Thu Mộc Trân. Chỉ là anh thấy vợ chồng Hàn Lệ gây áp lực quá lớn lên cô nên mới giả vờ đồng ý ly hôn cho họ bớt càm ràm. Còn anh, anh đã sớm có cách để trị tận gốc tình địch Tôn Vũ Hào. Quả nhiên sau khi biết thân phận của anh, Tôn Vũ Hào vội vã chuồn thẳng, không dám tơ tưởng đến Thu Mộc Trân nữa.   

 

Nếu không còn chiếc “lốp dự phòng” Tôn Vũ Hào kia thì vợ chồng Hàn Lệ cũng sẽ không thúc ép Thu Mộc Trân ly hôn với anh nữa. Bởi anh biết, với bản tính lười làm ham ăn của hai vợ chồng họ, kiểu gì cũng sẽ tạm thời giữ anh lại để làm việc nhà cho đến khi tìm được mối nào đó tốt hơn cho Thu Mộc Trân.  

 

Có điều, tìm được mối mới cũng chẳng sao. Diệp Phong đã đuổi được Tôn Vũ Hào thứ nhất đi thì cũng sẽ đuổi được Tôn Vũ Hào thứ hai, thứ ba. Dù gì đám người đó cũng không có cửa tranh vợ với anh!  

 

Thu Mộc Trân nghe Diệp Phong nói những lời này thì nửa vui nửa bực. Bực vì anh dám nói vòng ngực cỡ C của cô là nhỏ, lại còn chê bai cô đủ thứ. Thế nhưng, cô lại rất vui vì Diệp Phong cuối cùng đã mở lời nói với cô rằng anh không muốn ly hôn. Hóa ra anh vẫn cần cô!  

 

Thu Mộc Trân bực bội quát: “Anh mới là cái đồ không cao, ngực lép, mông lép, IQ thấp!”   

 

“Có đá đi cũng không ai thèm!”  

eyJpdiI6InR1TG5HU1BSNWVHYytSUTBpdUtNS2c9PSIsInZhbHVlIjoiVER6V1BDUEVScU9Cck1NUjFvVVo4Y0pVczNQa25pejFpSmRxVTNOYXJzMjdXaTBjemZuMTg4d0M4enRkV1lZbyIsIm1hYyI6ImU2ZmFhNzE4Mzg5YTUxNWEzYjc1MjM1YTMyMTEwNDgzMTNjODcxMDM0ZTZjOTgyYmZjMDllNDU3MDhlM2ZkMmMifQ==
eyJpdiI6IlpEaHFUQUZsbHNkVU9KdzBnTUxtd0E9PSIsInZhbHVlIjoicjNraGhpaThUNUJyVUFHVE9DMUFadkgwc3BEVTJsR3B1akJzQlBpejA3cVdvcXdyYXl3TURkTmlZdU9WM0xUclV4YWdqQmw1UndLSHBKXC9pcEdCR1RaOGlGVjVUK0NPNG5SQnNVckwrbXFyXC8yVit0UEl4RGs3WTVKdnhwVEFORnFUWXVMTjZJbUVGblBxdWZabVRxbnJUR1VhSXpuVE1MSG1hdWIyZGk0cnp1ZDVhNU84OGRRNE5NT2YwbFlDaVYiLCJtYWMiOiIzZjM0MTFkNjc5ZTljZGMzOTc4YWE5YWQwZjZjY2U2MzI2MjE0YWJkOGQ1YjQ0YjAwOTNjMjBhNDI0ZTk1NGE4In0=

Thu Mộc Trân mắng anh vài câu, rồi có lẽ do tủi thân, mắt cô bắt đầu hoe hoe đỏ rồi bật khóc thút thít. Thực sự cô đã sợ hôm nay cuộc hôn nhân của mình sẽ kết thúc. 

Ads
';
Advertisement