Nghe Diệp Phong nói vậy, Thu Mộc Trân thực sự ngỡ ngàng. Ban đầu cô còn không dám tin vào tai mình. Vốn dĩ cô không có ý định nói ra mấy lời này để ly hôn với anh, chỉ là gần đây có nhiều việc u uất mệt mỏi, cô rất muốn nói ra.
Thu Mộc Trân ngước lên nhìn Diệp Phong, mắt long lanh như sắp khóc, run rẩy hỏi lại: “Anh nói thật sao?”
Nhưng đáp lại Thu Mộc Trân, Diệp Phong chỉ im lặng mỉm cười.
Thu Mộc Trân lúc này vừa giận dữ, vừa thất vọng, vừa cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ kiên cường đáp: “Được rồi, như ý anh muốn. Ngày kia gặp ở tòa án”.
Nói rồi, Thu Mộc Trân quay lưng đi thẳng. Lúc cô quay lưng đi mắt đã đỏ hoe, nước mắt chỉ trực trào ra. Diệp Phong thực sự không cần cô nữa sao? Phải chăng anh đã quá mệt mỏi vì cô, vì bố mẹ cô, vì cách mà họ đối xử với anh nên giờ anh muốn buông tay?
Sau khi Thu Mộc Trân đi khỏi, Diệp Phong vẫn đứng lại đó. Anh im lặng nhìn ra mặt hồ rồi lặng lẽ thở dài.
Tối hôm đó, Diệp Phong không về nhà.
Thu Mộc Trân nhìn cửa phòng đọc sách đóng im ỉm mà trong lòng nặng trĩu. Cô cứ nghĩ mãi, nghĩ về những chuyện xảy ra trong suốt ba năm hai người sống chung. Cô cũng nghĩ về những điều mình đã nói với anh. Đột nhiên, cô cảm thấy một cảm giác ân hận và tội lỗi dấy lên trong lòng. Lẽ nào cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh?
“Không được! Mình không muốn ly hôn, mình sẽ gọi điện để giải thích rằng mình không có ý như vậy!”, Thu Mộc Trân bật dậy khỏi giường, vớ lấy chiếc điện thoại rồi bấm số gọi cho Diệp Phong.
Cô những tưởng một khi Diệp Phong nhận được điện thoại của cô, anh sẽ vui mừng khôn xiết, sẽ nói với cô rằng anh cũng không muốn ly hôn.
Nhưng khi đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Thu Mộc Trân đột nhiên thấy bối rối không biết nên nói gì cho phải. Cô ngập ngừng: “Anh... Anh...”
Nhưng còn chưa kịp nói thêm gì thì Diệp Phong đã trả lời: “Anh biết mà, anh sẽ không quên cuộc hẹn ngày kia ở tòa án đâu. Em yên tâm, ngủ sớm đi nhé!”
Thu Mộc Trân nghe Diệp Phong nói mà như sét đánh ngang tai. Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ đáp: “Được, may mà anh vẫn còn nhớ, vậy tôi không cần nhắc nữa. Tạm biệt!”
Nói rồi, cô tắt hết đèn trong phòng, ôm gối khóc nức nở.
Nhưng thế giới này sẽ không vì một ai đó đang đau lòng mà ngừng quay. Ngày hôm sau, mọi việc vẫn diễn ra bình thường, Thu Mộc Trân vẫn đi làm, vẫn tất bật với công việc của mình. Chỉ là, nhìn mắt cô hôm nay hơi sưng hơn bình thường.
Hôm nay là một ngày bình thường của Thu Mộc Trân, nhưng lại khá đặc biệt đối với một vài người khác.
Hôm nay là ngày mà Tôn Vũ Hào được tới gặp Sở tiên sinh. Đây là cơ hội mà anh ta bỏ ra hai trăm triệu mới có được. Ban đầu, Tôn Vũ Hào muốn đưa Thu Mộc Trân đi cùng, nhưng cô một mực từ chối nên sau cùng, anh ta chỉ đành đi cùng Hàn Hải và Hàn Phi Phi.
Điểm hẹn của họ hôm nay là Hải Nguyên Các – nơi có ký ức đau thương của Tôn Vũ Hào. Thực ra, Diệp Phong đã dặn dò Lý Nhị đặc biệt chọn nhà hàng này để hẹn Tôn Vũ Hào.
Để chuẩn bị cho bữa tối đặc biệt này, Tôn Vũ Hào đã sửa soạn từ sớm. Từ quần áo, tóc tai, mọi thứ đều vô cùng lịch sự, chỉn chu.
Giờ hẹn là tám giờ tối nhưng mới bảy rưỡi, Tôn Vũ Hào, Hàn Hải và Hàn Phi Phi đã có mặt ở Hải Nguyên Các háo hức chờ đợi.
Đến tám giờ, rồi tám giờ mười lăm phút vẫn không thấy bóng dáng Sở tiên sinh đâu. Tôn Vũ Hào bắt đầu bực dọc lầm bầm: “Đã bỏ ra hai trăm triệu mà cho mình cái hẹn như này sao?”
Đúng lúc anh ta đang lầm bầm thì cánh cửa phòng VIP mở ra, có hai người bước vào.
Người đầu tiên bước vào là Lý Nhị, trông thấy Lý Nhị, ba người Tôn Vũ Hào vui mừng ra mặt. Thế nhưng, khi nhìn thấy người đi đằng sau, bọn họ lập tức sa sầm mặt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất