Hàn Lệ lúc này cũng lao ra ngoài, chỉ Diệp Phong hét lớn: “Đây chính là tên tù vượt ngục mà tôi vừa báo! Mau bắt hắn lại!”
Nghe Hàn Lệ nói vậy, năm anh cảnh sát lao tới cưỡng chế Diệp Phong giải về đồn. Đương nhiên là Diệp Phong không chống cự, chứ nếu không thì còn lâu họ mới chạm được vào anh!
Diệp Phong lúc này sắp khóc đến nơi, kêu trời: “Đồng chí cảnh sát, tôi không phải phạm nhân vượt ngục! Tôi được thả ra đàng hoàng. Các anh hãy nghe tôi giải thích!”
Một tay cảnh sát tóc húi cua tay cầm dùi cui quát: “Không nghe phò kể chuyện, không nghe nghiện trình bày! Làm gì có tên tội phạm nào tự nhận mình vượt ngục? Giải thích cũng vô dụng, theo chúng tôi về đồn giải quyết!”
Cứ thế, Diệp Phong bị lôi về đồn lần nữa trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Thu Mộc Trân sững sờ như trời trồng, cô thực sự muốn tin Diệp Phong. Nhưng nếu anh vô tội được phóng thích thì sao lại bị bắt lại cơ chứ?
.... ....
Tại Sở cảnh sát Đông Thành, Vân Châu.
“Đội trưởng Nhậm, chúng tôi đã bắt được tên phạm nhân vượt ngục! Hắn đang ở trong phòng thẩm vấn!”
Nhậm Hàm gật đầu đáp: “Được, để tôi tới đó xem tên nào to gan lớn mật dám vượt ngục như vậy!”
Nói rồi, cô mở cửa, đi vào trong phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy người đang ngồi trong phòng, cô sững sờ đến mức làm rơi luôn xấp tài liệu trong tay.
Cô run run cất tiếng hỏi: “Không phải anh đã được thả rồi sao? Anh lại gây chuyện gì nữa vậy? Muốn thành khách quen ở đây hả?”
Diệp Phong cười khổ đáp: “Tôi có làm gì đâu. Là bọn họ nghe có người báo án, không chịu xác minh lại thông tin đã lôi tôi về đây, lại còn không chịu nghe tôi giải thích”.
Nhậm Hàm lập tức gọi mấy người đồng nghiệp vừa vây bắt Diệp Phong đến hỏi cho rõ ràng. Quả nhiên là do họ không xác minh lại thông tin trước khi bắt người, cứ thấy báo án là lao tới. Thêm nữa, những người này đều trực ca đêm nên không rõ chuyện xảy ra ở Sở cảnh sát sáng nay. Họ chỉ nghe phong thanh có một nhân vật lớn khiến cả các ông lớn Giang Đông đến tận đây chứ không biết mặt Diệp Phong.
Sau khi biết đây chính là nhân vật trong truyền thuyết, mấy người kia sợ hãi, vội vã xin lỗi: “Chúng tôi thực lòng xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ hành động cẩn trọng hơn. Giờ anh có thể rời khỏi đây ngay lập tức!”
Diệp Phong thở dài, bực bội rời khỏi Sở cảnh sát. Lần này phải giải thích với Mộc Trân thế nào đây?
Sau khi ra khỏi Sở cảnh sát, anh gọi điện cho Thu Mộc Trân, hẹn gặp cô ở bên hồ Vân Vụ.
Thu Mộc Trân lúc này đã về công ty, nhận được tin nhắn của Diệp Phong thì vô cùng kinh ngạc. Cô bỏ ngang công việc, chạy tới hồ Vân Vụ gặp anh.
Khi nhìn thấy Diệp Phong, Thu Mộc Trân lập tức hỏi: “Anh thực sự vô tội nên được thả ra chứ không phải vượt ngục sao?”
Diệp Phong cười khổ, đến cả vợ cũng không tin mình. Sau đó, anh kể lại mọi chuyện từ việc ở quán karaoke đến việc cảnh sát đã bắt nhầm người như thế nào.
Thu Mộc Trân nghe xong thì như trút được gánh nặng trong lòng, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay nhìn Thu Mộc Trân rất xanh xao, tiều tụy khác với mọi ngày. Diệp Phong thấy vậy không khỏi thương xót hỏi: “Vợ à, em lo cho anh nên mới tiều tụy như thế này sao?”
Thu Mộc Trân cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó buồn bã trả lời: “Từ lúc anh bị bắt, bố mẹ gây áp lực rất lớn lên tôi. Thậm chí, mẹ còn đòi từ mặt tôi, một mực bắt chúng ta ngày kia tới tòa án ly hôn”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất