Sau khi nghe đám người kia khai nhận mọi hành vi của mình, Nhậm Hàm cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Xin lỗi, giờ anh có thể đi rồi!”  

 

Diệp Phong cũng không làm khó dễ cô cảnh sát này thêm. Anh chỉ mỉm cười, sau đó cùng Trần Ngạo, Lý Nhị và mấy nhân vật tai to mặt lớn kia rời khỏi Sở cảnh sát. Khi ra tới bên ngoài, anh còn đặc biệt dặn dò mấy người kia: “Đội trưởng Nhậm tuy có hơi nóng nảy bồng bột, nhưng là một cảnh sát tốt. Không nên làm khó cô ấy!”  

 

Những người kia nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý. Thực ra vuốt mặt cũng phải nể mũi, dù Diệp Phong không dặn thì họ cũng không muốn động tới Nhậm Hàm vì bố cô cũng là một người quyền cao chức trọng.  

 

Diệp Phong ở lại hàn huyên với mấy người kia một lát rồi đi về nhà. Trước khi anh đi, Lý Nhị cũng đã kịp thông báo với anh về buổi hẹn tối mai tại Hải Nguyên Các giữa anh và Tôn Vũ Hào.  

 

.....  

 

Lúc này, tại nhà Thu Mộc Trân.  

 

Trưa nay Tôn Vũ Hào và hai bố con Hàn Hải lại đến chơi nên Hàn Lệ đã đặc biệt gọi cả Thu Mộc Trân ở công ty về ăn cơm.   

 

Trong bữa cơm, Hàn Lệ nhìn Tôn Vũ Hào tấm tắc: “Vũ Hào nhà ta đẹp trai lại còn tài giỏi, chẳng bù cho tên phế vật Diệp Phong. Đã vô dụng thì chớ, đến cái nết cũng không ngửi được. Tối hôm qua còn bị cảnh sát đến tận nhà xách cổ đi. Đúng là đáng đời, thằng như nó phải cho ngồi tù mọt gông!”  

 

Tôn Vũ Hào nghe vậy thì liếc nhìn Thu Mộc Trân đang cúi gằm mặt ăn cơm ở phía đối diện, nhếch mép cười hỏi: “Mẹ, mẹ có biết tại sao Diệp Phong bị bắt không?”  

 

Hàn Lệ lắc đầu đáp: “Mẹ không rõ lắm, nghe nói là nó ra ngoài đánh người khiến người ta nhập viện”.  

 

Tôn Vũ Hào không thể bỏ qua cơ hội để hạ bệ Diệp Phong, anh ta đáp: “Con đã nhờ người điều tra rồi. Trước đó Diệp Phong quen cậu chủ Thẩm Phi thông qua một cô gái làng chơi ở quán karaoke. Sau này, Diệp Phong cũng vì cô gái kia mà phát sinh mâu thuẫn với đại ca xã hội đen mới dẫn đến ẩu đả như vậy”.  

 

Thu Mộc Trân nghe Tôn Vũ Hào nói xong thì trợn tròn mắt, nói: “Không thể như vậy được, Diệp Phong không phải loại người như vậy! Anh ấy có thể không có tài năng gì, nhưng chắc chắn sẽ không phản bội tôi!”  

 

Hàn Lệ đập bàn giận dữ quát: “Thằng khốn đó, lại còn dám ra ngoài qua lại với gái làng chơi, nhỡ nó mang bệnh tật gì về nhà thì sao? Đúng là đốn mạt! Ngữ nó phải đi tù mọt gông!”  

 

“Mộc Trân, ngày mai mẹ sẽ đi xin giấy tờ thủ tục ly hôn và hẹn với tòa án. Ngày kia con và nó ra tòa ly hôn ngay-lập-tức!”  

 

Thu Mộc Trân bất lực nhìn mẹ mình đáp: “Mẹ, việc của con thì để bọn con tự giải quyết. Mẹ đừng quyết định mọi thứ thay con nữa!”  

 

Hàn Lệ giận dữ nạt nộ: “Đến tầm này mà con vẫn chưa sáng mắt ra à? Không lằng nhằng, ngày kia ra tòa ly hôn cho mẹ. Không thì coi như con không có người mẹ này nữa!”  

 

Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên bật mở, có tiếng vỗ tay và một giọng nói chậm rãi vang lên: “Cậu chủ Tôn quả thực có năng khiếu kể chuyện. Đến tôi là nhân vật nam chính mà còn suýt tin câu chuyện của cậu nữa là!”  

 

Quả thực những lời Tôn Vũ Hào vừa nói đều là bịa đặt. Anh ta chỉ muốn thêm mắm dặm muối để dìm Diệp Phong xuống, tôn anh ta lên lấy oai trước mặt Thu Mộc Trân.  

 

Thu Mộc Trân thấy Diệp Phong đột ngột xuất hiện thì không khỏi kinh ngạc, run rẩy hỏi: “Anh... anh chưa bị họ đưa đi sao?”  

 

Hàn Hải nhìn thấy Diệp Phong thì mặt xanh lét như gặp ma, vội vã quát lên: “Diệp Phong, cậu về đây làm gì? Tội đánh người chỉ đi tù vài năm nhưng nếu cậu dám vượt ngục ra ngoài hại người vô tội thì sẽ không xong đâu!”  

 

“Cậu phải bình tĩnh, không được làm càn!”  

 

Hàn Lệ thấy Diệp Phong thì cũng như thấy ma. Bà ta không nói không rằng, len lén cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh báo cảnh sát: “A lô anh cảnh sát, ở đây có một tên tù nhân vượt ngục. Không biết hắn đang định làm gì gia đình tôi. Các anh mau đến giúp tôi với! Địa chỉ là...”  

 

Rõ ràng Hàn Lệ cũng đang sợ hãi Diệp Phong nay đã cùng đường không còn gì để mất nên vượt ngục ra ngoài, báo thù vợ chồng bà ta lâu nay đối xử với anh không ra gì. Chẳng phải trên phim truyền hình vẫn có mô típ này hay sao?  

 

Thu Mộc Trân sau khi nghe Hàn Hải nói xong thì cũng sững sờ, cô sợ hãi hỏi lại: “Diệp Phong, anh vượt ngục thật sao?”  

eyJpdiI6Im9sazI5cDl4N3BKVEtpQ2EzRTl6c0E9PSIsInZhbHVlIjoiU2ZpcTMwdkJGamZ2c3NKc1VLUmVMMzBKSmh4eDZOOUk3VFJsYktsV2swYXQ5U1lsQnVZXC9DZE9ybkpVMzlpcTEiLCJtYWMiOiJiMTBjNGQ1OGNmMDY2MGQzOTRlOWFhZmQ0OGE0YmQ0MTAwNDEyZGRkZTUwYTNmNzNiMGRkYzE1OGQ3MjJlMmI5In0=
eyJpdiI6IlZLcGQ3djZZbmlnOVhZMDdHdmhrbHc9PSIsInZhbHVlIjoiRU5yeDZPNEFXTnZuT0d4ZUtIbUZHVHhYWUtXdGR4VzVzU1pTZENscmtzVkdTZnFqdWZaNkNwZ01mK3I0dVlxa05qV0kwNkp0OW9cL2dTNjR4SEZpSFlWbUl5THB5TDNJaVBpQjJ3NCtST3oyMHk1QlVhUVZ5b1c5ZzRXeUNSR25OTWFNeXhBang2a20wM3g2SDVWVUVWaUlPM1NtNEpFKzhhaDhPSU96VXg3T0VZdFo4c2JzNloxVUZyVzhDTFptTmVocnFPN2R5MWxFaUlqNEY0YStLQk9CSHVNTmptOFY4b1E0dmtHT21hRVNaelM5QjV4MlMzU1ZYak1iZFwvWktYQUFzNkcxWVNnMnRIT0doQUk3ZWtqMm9velVlXC9GY3oyV1JRY21xazN3VGc9IiwibWFjIjoiZDdlMTNhOGFhYjVkY2Q1NTAyYjg0ZWM3YzEwYTMzYjEyMDMxMmY5ZmIxMDRlMGQ0OGZmYjYzMGIyNTE2ZGMxNiJ9

Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu thì “ruỳnh” một cái, cửa nhà bị đạp tung. Năm người đàn ông mặc cảnh phục lao vào trong nhà. Đây chính là “viện binh” mà Hàn Lệ vừa gọi tới. 

Ads
';
Advertisement