Tại bệnh viện số một thành phố Cảng, Lưu Tú Cầm kêu trời gọi đất, Hàn Tuyết không có lựa chọn nào khác ngoài việc để kệ bà ta.  

             Hàn Tại Dần đứng một bên đang định khuyên bảo, Hàn Bách Hào đột nhiên đứng ra, nhìn Hàn Tuyết cười khẩy: “Hàn Tuyết, cô không nghe lời người lớn, chịu thiệt lớn chưa, lời răn dạy của bà nội chưa đủ à?”  

             “Anh có ý gì? Có chuyện thì nói, không thì biến!”, Hàn Tuyết lòng dạ rối bời, nói chuyện không chút khách khí.  

             Đôi mắt Hàn Bách Hào ánh lên lửa giận, hừ lạnh: “Cô là vì Diệp Phàm mà bị đuổi giết, tiếp theo có thể chính là chú ba, thím ba, mà bà nội đi trước một bước không phải cũng chính bởi vì Diệp Phàm mới bị người khác giết sao?”  

             “Đúng vậy, đúng vậy, Hàn Tuyết, con muốn chúng ta giống như bà con, bị kẻ khác đâm xuyên tim chết sao?”, Lưu Tú Cầm đứng dậy, lớn tiếng hét.  

             “Nói bậy, mẹ đừng nói vớ nói vẩn!”  

             Hàn Tuyết giận không để đâu hết nói với Hàn Bách Hào: “Bà là ai giết, bây giờ phía cảnh sát còn chưa tra ra được, dựa vào đâu mà nói là vì Diệp Phàm, mấy người nói chuyện có lý tí đi!”  

             Hàn Bách Hào bực bội: “Hừ, không phải Diệp Phàm thì là người khác chắc? Chính là vì cậu ta chọc vào người không nên chọc, chúng mới lấy mạng của bà nội ra để cảnh cáo”.  

             “Hàn Bách Hào, bớt nói linh tinh đi, bà nội mất rồi ai được hưởng lợi nhất, trong lòng người đấy hiểu rõ hơn cả, có bản lĩnh thì lôi chứng cứ ra đây!”  

             “Đủ rồi, Hàn Tuyết, rốt cuộc con muốn như nào?”  

             “Rời khỏi cái thằng vô ơn bạc nghĩa đó, con không sống được tiếp chắc?”, Lưu Tú Cầm giận đến cực điểm, Hàn Tuyết đang muốn đối đầu với tất cả mọi người.  

             Mặt Hàn Tuyết ánh lên sự đau khổ, kéo chăn trùm kín đầu mình.  

             Bên trong phát ra tiếng cô giận dữ hét: “Con đi nghỉ, mấy người đi mau đi!”  

             “Trả lời cho mẹ…”, Lưu Tú Cầm vô cùng tức giận, bước nhanh đến định kéo chân đang trùm kín Hàn Tuyết ra, nhưng lại bị một người chặn lại.  

             “Cô Hàn muốn đi nghỉ, mời mọi người đi cho!”, Âu Dương Ngọc Quân một tay bế Hy Hy, một tay làm ra thế mời đi.  

             “Khốn kiếp, mày là cái thá gì, cút ra cho tao!”, Lưu Tú Cầm phẫn nộ đá Âu Dương Ngọc Quân một cái.  

             Mắt Âu Dương Ngọc Quân trầm xuống, nhưng không có hành động nào khác: “Mời về, cô Hàn phải nghỉ ngơi!”  

             Thấy Âu Dương Ngọc Quân không phản kháng, gan của Lưu Tú Cầm lập tức to lên: “Mày cút ra, tao phải đánh đến khi nào mày cút!”  

             Lưu Tú Cầm hét ầm lên, giơ tay đánh vào mặt Âu Dương Ngọc Quân, thậm chí tay kia còn định đánh Hy Hy.  

             “Vì bà là mẹ vợ của anh Phàm, tôi mới cho bà thể diện, là chính bà không cần đấy!”  

             Lời nói lạnh lẽo phát ra từ miệng Âu Dương Ngọc Quân, Lưu Tú Cầm vẫn không ý thức được, nhưng Hàn Tuyết trong chăn lại run lên.  

             Tối hôm đó, người mà Âu Dương Ngọc Quân giết không hề ít, con dao ngắn đó ít nhất đã chém ba cái đầu.  

             “Chát”.  

             Một tiếng tát nặng nề vang lên, Lưu Tú Cầm bị đánh cho lảo đảo, suýt nữa ngã phịch xuống đất.  

             “Thằng khốn, mày dám đánh tao!”  

             “Tao phải giết chết mày…”  

             Lưu Tú Cầm gào lớn, vớ lấy giá treo đồ bên cạnh ném vào Âu Dương Ngọc Quân.  

             “Chát…bịch…”  

             Một quyền đánh gãy cái giá, lại một đá đá Lưu Tú Cầm ngã dập mông.  

             Âu Dương Ngọc Quân liếc mấy người Hàn Bách Hào, Lâm Thanh Đế từng người từng người một: “Trong vòng mười giây, tất cả các người phải ra khỏi đây, nếu không, bị ăn đòn thì đừng trách tôi!”  

             Diệp Phàm bảo cậu bảo vệ Hàn Tuyết, mà vừa rồi Hàn Tuyết bị một cái tát, cậu cảm thấy mình đã không làm tròn bổn phận.  

             “Hừ, thằng ranh, mày là cái thá gì chứ, có giỏi thì nói tên ra đây!”, Lâm Thanh Đế khinh khỉnh, ở cái đất rẻ rách này, ngay cả con chó con mèo nhãi nhép cũng dám quát tháo hắn ta, còn là anh em của Diệp Phàm, hơi ngạo mạn thái quá rồi!  

             “Anh, hết mười giây rồi!”  

             Âu Dương Ngọc Quân còn chưa lên tiếng, Hy Hy gập ngón tay đếm xong đột nhiên nói.  

             “Anh biết rồi!”  

             Cúi đầu cười chiều chuộng, lại ngẩng đầu lên, sắc mặt đã lạnh như băng.  

             “Soạt”.  

             Âu Dương Ngọc Quân chuyển mình, dùng cả tay cả chân.  

             “Chát… bịch… a a a…”  

             Không đến ba mươi giây, tất cả bọn họ đều bị vứt ra ngoài cửa, đến Lưu Tú Cầm đang ngồi phệt dưới đất cũng bị ném ra nốt.  

             “Nói rồi mấy người không nghe, vậy thì đừng trách tôi, dám bước vào phòng này một bước, vậy chuẩn bị ăn đòn đi!”  

             “Rầm”.  

             Âu Dương Ngọc Quân nhìn mấy người lạnh nhạt nói một câi, rồi cậu kéo cửa đóng cái rầm.  

             “Khốn kiếp, khốn kiếp, chó má, dám đánh Lâm Thanh Đế tao…”, Lâm Thanh Đế giận dữ phừng phừng, hai tay chân của hắn tuy biết ít võ, nhưng chỉ là đối phó được với người bình thường, Âu Dương Ngọc Quân căn bản không thèm để mắt đến, trong giây lát đã bị đánh bại, không còn năng lực chiến đấu.  

             Chủ yếu là vì hắn không nghĩ rằng đến thành phố Cảng sẽ có người làm gì được hắn, hơn nữa vẫn còn Diệp Tử Long mà.  

             “Cậu Lâm, thằng khốn này quá là kiêu căng, dựa vào vài ngón võ mà đánh chúng ta, chúng ta phải trả thù!”, Hàn Tử Hiên một tay ôm mặt, một tay xoa mông, trên mặt đầy vẻ oán hận.  

             Âu Dương Ngọc Quân không chỉ tát cô ta một cái, mà còn đá vào mông cô ta, cảm giác bị sỉ nhục này, khiến cô ta tức muốn chết.  

             “Không cần cô nói, tôi cũng sẽ không tha cho nó, bàn tay nào đánh Lâm Thanh Đế tôi, tôi phải chặt bàn tay đó vứt cho chó ăn!”, Lâm Thanh Đế hung tàn gằn tiếng.  

             “Được, được, cậu Lâm giỏi quá…”, Lưu Tú Cầm phụ họa hai tiếng, không chỉ hận Âu Dương Ngọc Quân, bà ta càng hận Diệp Phàm, bởi vì Âu Dương Ngọc Quân là anh em của Diệp Phàm.  

             “Hừ, dì à, đừng chỉ nói suông, nếu như không được thì phải làm gạo nấu thành cơm, dì phải biết chỉ có hàng còn tem mới có thể trở thành bà chủ nhà họ Lâm của tôi, nếu không…”  

             Lâm Thanh Đề không nói nhiều, Lưu Tú Cầm hiểu rõ, bà ta cắn chặt răng, gật gật đầu.  

             Hàn Tại Dần lập tức nóng ruột, muốn nói nhưng lại bị Lưu Tú Cầm nhéo mạnh vào eo, miệng mở vài lần nhưng lại không nói ra lời.  

             “Tú Cầm, bà điên rồi, sao bà đồng ý với cậu ta, bà muốn hại chính con gái mình sao?”, dưới tầng một của bệnh viện, sau khi mấy người Lâm Thanh Đế đi mất, Hàn Tại Dần trách móc Lưu Tú Cầm, tức đến đỏ gay mặt mũi.  

             “Hại cái gì chứ, đây là vì tốt cho Tiểu Tuyết, bây giờ nó u mê không tỉnh rồi, bỏ qua cậu Lâm tôn quý như thế, nhất định muốn thằng vô ơn bạc nghĩa, thằng sao chổi đen đủi kia…”  

             Lưu Tú Cầm căm giận mắng lớn: “Đứa con bất hiếu, cho dù để kệ chúng ta chịu cảnh đuổi giết cũng không muốn rời khỏi thằng kia, nếu không mạnh tay thì không thể được!”  

             Hàn Tại Dần phẫn nộ: “Vậy bà cũng không thể đẩy con vào biển lửa chứ, cậu Lâm kia chỉ để ý đến vẻ đẹp của Tiểu Tuyết, chứ không hề muốn cưới nó về làm vợ, không thể làm vợ cả, tất nhiên cũng không thể làm bà Lâm rồi!”  

eyJpdiI6Imo3cVVuRDN6NDBGbVJ1aklZUU9henc9PSIsInZhbHVlIjoiUkJDZVFHVjNlNWVsUm9FQkF5M3FseXV0cHZXZjMzSElORkF0czZDR2JIeEN0MHVhVFg0THc3Rk9yVTBhSGFLVUlJS29LVWh4RVNMQys1MG1zQnhWclVhK0J5UzlWT3lsWWVZcXN3dXlpb3cxaFdhbVl3WVlVSHBqb3pQOEd0UUFiclJCU0YzSkV1UUw1ZzNsM2NKanBkWElCUWNiSjgyUW9zZFZOXC80Y3VJa2VjS3FDdThieHhZeDIxMTg0Skxnb0hTcjZxbFhKR1VVc3VQYzJOZlZ0c3dNclwvd2tJcnl1Tm9oOWtGY21FRjF4bVwvN09tTFwvWG12Y3h6dGJhcjFFVWlLNHpWVXNBUGR0TXpPbEFmbGJ2WUpGczF3cVwvejdDTkJcL0JBQkpcL3hWbGNPNzFtMVNpRndIemxHNXQwaTQzcW5FbVZad3Rnak5YNE5VaDBvZ2tORktnTW5WRnRKVWlyeGxcL0U0NFp1elVpTU5GOVNPUUFvdGNzaVwvU1RibFRselwvaDUxTkdzaGlHaTcrcm1NYWF6bm9FV0hpaHJ4dkRZM1lhSTVzT1lpVHJQVU5QV2dYSTcrNlo2Nk0xVHF1UVJ2aEVKaFpJSUtyaDEwbHR0dTJxdEpBOTR5TzVRa0F1Rkw3dGlYY2lVNCtDVElzZmtzY3ZKckpTUExHbldmSnEzYlBudTduQjhOODJQZG5tUENVbEo0eVVXdDNYQWdNZ0QxSVRldHc4Q1hqVE5MMDMrS3Vkd1ZLU05MNEdSU1VpVHpWXC9HRFE4VmxCWUNaRE91bHVHSEZSeWpiY1wvZDNjZTZTSkdOOG5LOWNLcytZamlVT2FOeHhuZmQ0eDZ1Zm43WEJ1ZXFyaGJKUlhjVlFzMDQ1MEk5TmVGejhXcm8wRWhqenk0NitCZmFrbEZzb009IiwibWFjIjoiZGJjYmYzMTc3NTY0Njk4MzVmZmVjM2IyYzJjYmExMTE4ZjQwODVkOGU3ZWQ1NjhiM2EwNGQ3MzNjMGUzYTJkNyJ9
eyJpdiI6IlJXSnZieFhMc2hJMjNzd2wxT0F0dlE9PSIsInZhbHVlIjoiWE1BR2U4RXJ0N0haYUVKR1d6UkdTXC80dVdXcDhVb0MrNEV4dmd4VU5aejNXTVhNV1hyM29PbG05OU9OUkZtelJZZ1NEeWNsOTE0R0dhVTdxVlNUekNuVDBrbjBta2JQSHdkSkRsTGhnekRIeGxUMWdvdkFRQmJSNnR3T2FQenRQdVluTFhkYTh1aEVcLzNEV1pkRFJiY0JER1hFQzBMNTFhT3Z2TktSOVRkYVhIc1k3YkdSRTNoT3luYUFxV2o2QlFYZFdnYkNZbERUU0FXNVRWYUxVUFFXOWRmRGpJdXBqdHI3blwvNVwvUzRydUpcL3NSK0dJbG4xb0hLZXNXQ2I3MGFoM1wvN00xUnFlMlRZN0M3MExzb3dBQkp1Mm42ZWlcL29uNjR2QlhtVHdzNk1VVm9hc21TT0hvdk5FY3dqc3JrS2FRQk5lRDdQQkVienF4RENNcmJ4XC9jdkhcL3p3d3IyaVZQcmNmaUNDMlhpQTBPZ2x6R1pQSEZTXC9za0FrcDY3YTVxbUloU0QwZ00zMjNRMHhHa3BwcDdYcjYyQ3BlczFQbXpqbjM3WlFvaVlFWXAraHhVYjZlcmhHM256UU82VWlHdWhHYTErb1NScVJaNkljOHJMZDZ2aGllTXplT1lJTnlOd2IxVlVQYVZpN0pQRUluYjhBeWJvclZ2ZDB5VU9McDRsUTVGYUtXZFwvc29teGlLMkZEaVwvNVg2RHZmRDlYbWQ3VXVzaXV0c1E2VytoSmJiNHNhUko0SE5Xc0puaWNLTk1vIiwibWFjIjoiNjU0ZThjZmJlNzJlZWVkODkzM2I1Y2RiOTMwNjI5ZDU3ZjQxZmY3NWUxYzZhYmIzNWU2NmVlZjM0Yzg5MTY2OSJ9

             Đôi môi Hàn Tại Dần run rẩy, đột nhiên ông ta cảm thấy, Lưu Tú Cầm lúc này trở nên thật xa lạ!

Ads
';
Advertisement