Lưu Tú Cầm là người tham phú phụ bần, mê tiền không giới hạn, nằm mơ cũng muốn được làm mẹ vợ nhà giàu.  

             Nhưng giới hạn của bà ta chính là kiểu người bên ngoài tốt đẹp bên trong thối nát như Khổng Ngọc Bình.  

             Sau khi bị Diệp Phàm lật mặt thì Lưu Tú Cầm thậm chí còn cảm ơn anh.  

             Nhưng giờ đây, khi biết thân phận nghèo hèn của Diệp Phàm, biết anh còn có một người em trai bị bệnh máu trắng, cần anh ghép tủy, xung quanh lại có vô số kẻ địch, bà ta liền thay đổi hoàn toàn, chỉ muốn Diệp Phàm chết quách đi.  

             Thế nhưng những thứ này đều từ miệng Diệp Tử Long và Hàn Bách Hào nói ra, chẳng biết có thật hay không.  

             Nếu là thật, thì Diệp Phàm cũng không phải bao cát mặc người đánh đập, nhưng thân thủ mạnh mẽ như thế cũng biết được Diệp Phàm chắc chắn là người lợi hại.  

             Nhưng giờ nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân đẹp trai sáng láng, thực lực cao siêu, nào giống người tầm thường?   

             Hàn Tại Dần quan sát rất kỹ, tuy ông ta nhu nhược nhưng mắt vẫn tinh, tâm không đục.  

             Nhưng lại không thể lên tiếng khuyên can Lưu Tú Cầm, vì ông ta biết có khuyên cũng vô dụng, bản thân lại còn bị đánh.  

             Ông ta có dự cảm Lưu Tú Cầm và cả Hàn Bách Hào cùng Lâm Thanh Đế sẽ bị chơi một vố, thậm chí là vố đau!  

             Nhìn sắc mặt âm hiểm của Lưu Tú Cầm, Hàn Tại Dần bất lực gật đầu: “Bà yên tâm, tôi sẽ coi như không nghe thấy gì, nhưng, tôi cũng sẽ không giúp bà đâu!”  

             “Hừ, có cho ông cũng không dám nói”.  

             Lưu Tú Cầm hừ lạnh, vươn tay ra nắm lấy cổ Hàn Tại Dần: “Đi, đến nhà hàng Thủy Tinh ăn cơm!”  

             Hàn Tại Dần run rẩy, lẳng lặng gật đầu rồi đi về phía ô tô.  

             Nhà hàng Thủy Tinh có chi phí cực đắt, một bữa hai người ăn có giá vài ngàn là bình thường.  

             Lưu Tú Cầm mà lại hào phóng như thế ư? Hàn Tại Dần thầm thở dài, cũng không biết Lưu Tú Cầm đã nhận được những lợi ích gì rồi!  

             Tại một tiểu viện sâu trong núi Bắc Manh, Diệp Phàm đã tỉnh lại, thấy Hoắc Thanh Thanh ở bên cạnh thì tràn ngập nụ cười.  

             “Thanh Thanh, chúng ta đang ở đâu đây?”  

             Diệp Phàm nhìn tứ phía, quang cảnh có vẻ giống một căn nhà gỗ. Anh nằm trên giường gỗ, không có cả đệm hay chăn, cả người cực kỳ thiếu lực.  

             Anh nhớ lúc mình bị thương nặng, trừng mắt nhìn Kato Ken sỉ nhục Hoắc Thanh Thanh thì một người tóc bạc xuất hiện và cứu lấy bọn họ.  

             Nhưng lại huơ tay đánh về phía anh, anh còn tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn sống.  

             “Chúng ta đang ở chỗ ông Thiên...”  

             Hoắc Thanh Thanh nói xong thì vội vàng đến đỡ Diệp Phàm. Lúc này anh cực kỳ yếu ớt, tứ chi muốn cử động cũng khó khăn.  

             Lúc bạo phát đó đã đẩy hết tiềm lực ra ngoài, nhưng vẫn không thắng được, thậm chí anh còn phải nuốt cả Linh Nhũ để kích phát tiềm lực, có lẽ đây là di chứng.  

             “Ngồi yên nào, đừng di chuyển!”  

             Hoắc Thanh Thanh mắng một câu, gương mặt hơi ngại ngùng.  

             “Khụ khụ, ông Thiên là ai vậy?”  

             Diệp Phàm ho khan hai tiếng, dựa vào lòng Hoắc Thanh Thanh. Anh muốn tránh ra, nhưng vì thân thể quá yếu nên lại thành ra động chạm.  

             Hoắc Thanh Thanh là một cô gái nên ngại là lẽ đương nhiên.  

             “Ông Thiên giỏi lắm, những người khác thì tôi không biết, nhưng anh phải kính trọng ông ấy nhé...”  

             Hoắc Thanh Thanh mỉm cười, đỡ Diệp Phàm từ từ xuống giường. Cả người anh gần như phải dựa vào Hoắc Thanh Thanh để đi.  

             Mùi thơm đặc biệt đó khiến người Diệp Phàm nóng lên, tỏa ra nhiệt, cũng khiến sắc mặt của Hoắc Thanh Thanh càng thêm đỏ.  

             “Nhóc con, cũng chịu tỉnh rồi à?”, nhìn thấy Diệp Phàm, người đàn ông tóc trắng bình thản nói.  

             “Xàm quá, tôi đã chết đâu, chỉ ngủ thôi...”  

             “Mà cái giường rách kia của ông cứng bỏ xừ, nằm đau hết cả lưng...”  

             Diệp Phàm khó chịu oán trách, thiếu điều khiến Hoắc Thanh Thanh sợ hết hồn. Cô ta vừa bảo Diệp Phàm tôn trọng người lớn một chút thì cái tên này lại tỏ vẻ bất mãn rồi.  

             Người đàn ông tóc trắng sửng sốt, rồi lắc đầu cười: “Hay lắm nhóc, lão cứu cậu mà cậu còn chê tôi à, đúng là ăn cháo đá bát mà”.  

             “Hừ, cảm ơn ông, ông đấm mạnh thêm tí nữa thì giờ chắc tôi đang ở với Phật tổ rồi”.  

             Diệp Phàm rất nghi ngờ, bản thân mình không có chút sức lực nào một phần là vì hậu di chứng của kích phát tiềm năng, còn một phần thì hẳn là vì một đấm kia của ông lão.  

             “Thằng nhóc hư đốn, nếu không có chưởng đó của lão thì cậu cứ chờ ngồi xe lăn cả nửa đời còn lại đi”.  

             Người đàn ông tóc trắng nói không chút nể nang. Diệp Phàm bị Kato Ken đánh bay cả khí kình ra ngoài, hơn nữa sức lực đó còn phá hỏng cả các chức năng của Diệp Phàm.  

             “Tôi chỉ nói vậy thôi, dù gì thì vẫn cảm ơn ông”.  

             “Hừ, đúng là điếc không sợ súng. Trong lòng thì cảm kích mà cứ tỏ vẻ cho ai xem không biết”, người đàn ông tóc trắng không kìm được mà hừ mũi với Diệp Phàm, khinh thường nói.  

             Diệp Phàm bĩu môi, chẳng hiểu sao nhưng anh cứ cảm thấy người trước mắt này thân thuộc một cách lạ kỳ, cảm giác này khiến anh có thể nói chuyện một cách thoải mái.  

             Nếu không thì anh sẽ ngoan vô cùng.  

             Anh nhìn người đàn ông tóc trắng, híp mắt cười: “Thanh Thanh bảo tôi gọi ông là ông Thiên, nhưng tôi thấy ông có già mấy đâu, gọi là anh già mới hợp, nhưng bộ tóc nhuộm này thì hơi dừ đấy!”  

             “Bụp!”  

             Chân Diệp Phàm bỗng mềm nhũn, suýt thì ngã nhoài xuống đất. Không phải do người đàn ông tóc trắng ra tay mà là Hoắc Thanh Thanh suýt nữa thì đã ném anh ra ngoài.  

             “Giời ạ, anh muốn chết à...”, Hoắc Thanh Thanh đỏ mặt vì tức giận, mạnh mẽ cấu eo anh.  

             Cái tên này cứ nói linh ta linh tinh, khác nào tự mình gây họa.  

             Lúc này, một tiếng cười ấm áp từ phía sau truyền tới. Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, thì là một người phụ nữ quý phái, xinh đẹp, tóc đen dài. Gương mặt người này mang theo nụ cười tươi, tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng lại rất có phong phạm của một vị mẫu nghi thiên hạ.  

             Tay cầm một bát sứ, bên trong không biết có gì.  

             “Chào chị ạ!”, Diệp Phàm ngoan ngoãn cười chào hỏi.  

             Hoắc Thanh Thanh lại thêm một lần tự nhủ, Diệp Phàm này muốn chết hả.  

             Nhưng người phụ nữ cũng không hề tức giận mà cười đáp: “Khéo nịnh ghê!”  

             Người đàn ông tóc trắng bên cạnh thì trợn trắng mắt. Người phụ nữ đưa bát sứ đến trước mặt Diệp Phàm: “Uống thuốc đi, cơ thể của cậu cần từ từ tĩnh dưỡng, ít thì hai tuần, nhiều thì một tháng mới khỏi được”.  

             Diệp Phàm cảm ơn, cũng không cần Hoắc Thanh Thanh giúp.  

             Anh cố gắng đưa tay ra cầm bát thuốc nồng nặc mùi, ngẩng đầu uống cạn.  

             “Cậu không sợ tôi hạ độc hả?”  

             “Mạng của tôi là do ông Thiên cứu, còn chị thì là người yêu của ông Thiên. Nếu chị muốn giết thì cứ giết, không sao cả”.  

             “Dĩ nhiên cái mạng này cũng không có gì đáng để chị thích hết”.  

             Người phụ nữ lắc đàu cười: “Đúng là sắc bén, quả nhiên là nhất mạch truyền thừa, chắc là cận huyết nên thế đấy”.  

             Diệp Phàm không hiểu lắm nhưng vẫn cười, thái độ kính trọng người phụ nữ này hơn nhiều.  

             “Được rồi, vợ à, mang đồ ăn lên đi!”  

             “Cái thằng nhóc thối tha này, cậu nịnh mà làm tôi thấy gớm quá đi mất!”  

eyJpdiI6IjZnUjJ0TkU5Tk1iMXU1aW9WbUJybXc9PSIsInZhbHVlIjoic3VPb3F3d01VYzFYQlpLWkRGS3VYUFdBVWZaVFFwaHVTT1c5U3RFWXM2S1YxNlBJd3UzUit0cFl3aldLWW5DQ09ESjZ5MkRcLzNhMThPQUtyMkZRRlYyaURid2FpQ2Vpb2tOMExOS0dWclRQeVM0cEpsS21hK1hKdjREY2dTdDIwMXROcUtZb1pKbzZyZXFCYjc4VFwvZHpvbVJmV0UrbmJOcnpySUVwQVo1QVprVlp4T0RnMkZUcVJrS2hOMEN4c25wZ3VGZWpzNmtmNUk3d3c4RXFaaUtDXC9PZ0ptM3hzb25ZXC9idjAwNTJMK3ZnUnd0aVJoMGthMTZHaHBNXC9EMFo4eGg1UEViKzZLWjNsUlpuNkdDbDlcLzhqYU9mQ1Vjc25mUTFtU0lEMlljNVRMc2R5T09scnRLNjFQN0RjTjNGbm1CdFJHR3lKOW81aXpKYVwvXC9jbHBnNG8zc2JRaEFTSEN4ME9kVUE2ZGQ3ZlkxdVpraVBxVTRzVFUraUZBSVJNdUxGREJNbWF3Ymt1VFNqRFVnTlZzK0NFOGphQXNvejBReGJPSG1XRnBKKytseHRpZ3phSmhOOEVHUEV4QzRWM3ZXR1pwdThxeDh2NDVEaEpGT21ZU0NIc1BTVHBqNTFKbEZaU0hVSG5Dd0J2XC9vT2VYbVQ2RXRDd0NxK0NzMm42SysiLCJtYWMiOiJhMTBiYjg0MmFlN2RmMDY5NTUyYmMwNGJhYmU3NjNkZGRmMGQ3N2U0MzYwODFkMzcxM2ZjNzk3MmJjNjY4YTAzIn0=
eyJpdiI6InJwcTRTNUpUbjZOV3pzdXgwTnJtNlE9PSIsInZhbHVlIjoiY2U1d1dqUGRiampzcVhURE91a2hyVVdTOWxcL1pnZzJJajhLdnhtUTJqOHpcL0Nxcm1Ta0Q4dUhOQUx2djh5dVRIWHdrTXZcL0ZNMEkyVjhwZWNodFRxRldZR0lTaXlWTEdRdzBEblwvNVhsSldBcnBkcXBHNzRtYXpMVW8xbFBSdFhVSVp1RTV3bE8rZFpcL01mMFwvY0J1bzJNVTBxdG1CRTdxTUp0WWdRT1pMdG5NNzZEZ3pwcjVZbkpOTng2WHBObUNoZmNkOWkrREpTRlFYXC9JXC84d1NaR29BPT0iLCJtYWMiOiJiNWY5MzdhNWRiODA1YTU4MGJiNWNlY2Q3ZWNmNmVkOTE5MGRlZDUyMjNmYjFmNGFkMTlhYzdiMWVkMmY5OGZiIn0=

             Người đàn ông tóc trắng vươn tay ra, Diệp Phàm liền ngã ngồi trên mặt đất.

Ads
';
Advertisement