“Cô?”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu cười hiền từ, nói: “Con nên gọi là bà, gọi cô thì trẻ quá, trẻ quá”.
Hoắc Thanh Thanh cười ngọt ngào: “Cô ơi, trông cô chỉ khoảng năm mươi thôi, gọi bà thì hình như già quá ạ!”
Mái tóc người phụ nữ đen óng ả, nhìn có vẻ chỉ khoảng năm mươi, vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn có phong thái cao sang quý phái.
Tuy bà cười hiền lành, nhưng Hoắc Thanh Thanh vẫn cảm nhận được áp lực, mỗi một động tác đều rất cẩn thận dè dặt.
“Con bé này, ngay đến ông nội con ở trước mặt ta cũng chỉ là hậu bối, con muốn vượt mặt ông nội con sao?”, người phụ nữ cười.
“Bà biết ông nội con ạ?”, Hoắc Thanh Thanh kinh ngạc.
“Không biết!”, người phụ nữ trả lời rất dứt khoát.
Hoắc Thanh Thanh ngượng ngập, trong lòng hơi cạn lời, người phụ nữ lắc đầu cười, lại đưa cho cô ta một cốc trà xanh.
“Bà ơi, tại sao hai người lại sống ở đây?”, Hoắc Thanh Thanh tò mò hỏi.
Nơi này ở sâu trong núi Bắc Manh, bốn phía là núi đồi, đến điện cũng không, còn phải dùng nến thắp sáng.
Có thể nói, ở đây giống như quay về xã hội cổ đại, không hề có văn minh hiện đại hóa gì.
“Tĩnh tâm!”, người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ.
“Được rồi, bà đi làm cơm đi”, người đàn ông tóc trắng chặt củi xong, bước đến nói.
Người phụ nữ đặt cốc trà xuống, vô cùng nhã nhặn đứng dậy đi ra.
“Chú…à … ông…”
Hoắc Thanh Thanh lắp bắp vài câu, cô vội vã đứng dậy, vẫn nên gọi ông thì hơn, cô ta rất sợ người đàn ông tóc trắng này, tối hôm trước chính là ông ta cứu hai người.
“Cô nhóc, không cần sợ, ngồi đi!”
Người đàn ông tóc trắng cười nhẹ: “Cứ gọi ông Thiên là được”.
“Ông Thiên!”, Hoắc Thanh Thanh lập tức gọi ngọt xớt.
“Ông Thiên, Diệp Phàm vẫn chưa tỉnh, đã hai ngày rồi, có phải có vấn đề gì không?”
Hoắc Thanh Thanh vội vàng hỏi, từ hôm kia quay về, Diệp Phàm đã hôn mê, đến hô hấp cũng vô cùng yếu ớt, thậm chí còn lúc có lúc không.
“Con rất thích nó à?”, ông ta không trả lời mà hỏi ngược lại.
Mặt Hoắc Thanh Thanh liền ửng hồng: “Không thích, chỉ là bạn tốt mà thôi”.
“Bạn tốt, tốt đến mức bằng lòng chết vì thằng bé?”
Người đàn ông tóc trắng lắc đầu cười cười: “Một người đi ở rể như nó, xứng đáng để cô cả nhà họ Hoắc làm như vậy sao?”
“Con…”
Hoắc Thanh Thanh nghẹn lời, có đôi khi cô cũng cảm thấy bản thân mình thật nực cười, thân là cô cả của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đến lớn đều được cung kính tôn trọng, cho dù đi vào núi học võ tu luyện thì cũng vẫn như vậy.
Chỉ có Diệp Phàm, lần đầu gặp đã trộm đồ của cô, lần hai gặp thì trực tiếp đánh cô, chuyện này đối với Hoắc Thanh Thanh mà nói là không thể tưởng tượng nổi, đây chẳng khác gì sờ mông cọp cả.
Rồi sau đó, Diệp Phàm dạy nửa sau của Bát Cực Quyền cho cô, cứ như vậy, có một tình cảm khác thường đã đâm chồi nảy lộc.
Đột nhiên, đầu Hoắc Thanh Thanh lóe lên suy nghĩ: “Ông Thiên, sao ông lại biết Diệp Phàm đi ở rể?”
“Ha ha, thằng nhóc này làm chuyện mất mặt, chạy đến nhà người ta ở rể, làm ông mất hết mặt mũi rồi”.
Người đàn ông tóc trắng nghe một đằng trả lời một nẻo, Hoắc Thanh Thanh ngờ vực, Diệp Phàm đi ở rể có quan hệ gì với ông già kỳ lạ ở ẩn tránh đời như ông?
Cô ta cau mày suy nghĩ, người đàn ông cũng không nói gì, giây sau, Hoắc Thanh Thanh nảy ra một suy nghĩ lớn mật, dọa cô sợ hết hồn.
Cô ta nhớ khi ông giết chết Kato Ken, có nói một câu “bắt nạt con cháu ta, phải giết!”
Chắc chắn không có quan hệ gì với nhà họ Hoắc của cô, vậy chỉ có thể là Diệp Phàm, nhà họ Diệp.
Tại thành phố Cảng, mang họ Diệp, khả năng đánh đấm lớn mạnh như vậy duy chỉ có một người, người khiến ông nội của cô ta tôn kính vô cùng.
Người thành lập nên võ đường, Diệp Già Thiên!
Quyền lực của nhà họ Đàm, võ công nhà họ Hoắc, tiền tài của nhà Thượng Quan, võ đường ngầm Diệp Già Thiên!
Diệp Già Thiên là một truyền kỳ, bốn mươi năm trước, với một thanh kiếm mà đánh bại toàn bộ võ quán có tiếng tăm ở thành phố Cảng, tạo nên thế lực ngầm, sáng lập ra võ đường.
Trở thành bá chủ thế giới ngầm của ba tỉnh ở hai vùng!
Chỉ là sau khi thành lập võ đường không lâu, Diệp Già Thiên lại biến mất một cách bí ẩn, từ đó trong giang hồ chỉ còn lại truyền thuyết về ông.
“Ông là ông Diệp Già Thiên ạ?”, Hoắc Thanh Thanh căng thẳng vô cùng, cẩn thận hỏi.
Người đàn ông tóc trắng cười nhàn nhạt: “Con đúng là thông minh, Hoắc Thiên Hải cũng coi như có người kế tục rồi”.
“Ông, thật sự là Diệp Già Thiên, Hoắc Thanh Thanh con xin chào ông!”
Hoắc Thanh Thanh kích động vô vàn, Hoắc Thiên Hải chính là ông nội của cô ta, khi đó sau khi bị Diệp Già Thiên tuổi đời còn trẻ đánh bại, đến chết cũng không bước ra khỏi cửa nhà họ Hoắc.
Có điều, Diệp Thiên Hải không cho phép họ oán hận Diệp Già Thiên, ngược lại phải giữ lòng tôn kính cao nhất.
Cô không ngờ rằng lại có thể gặp nhân vật trong truyền thuyết này, Hoắc Thanh Thanh đứng dậy, quỳ gối trước Diệp Già Thiên, thậm chí còn dập đầu một cái.
Khiến ông ta ngẩn cả người, mà sau đó thì lắc đầu cười.
“Đứng dậy đi, cô nhóc con hành đại lễ như thế, xem ra là muốn ông giúp sức rồi”, người đàn ông không động đậy, nhấc tay đỡ Hoắc Thanh Thanh, làm cô ta không tự chủ được mà đứng lên.
Giống như có một sức lực ôn hòa đỡ cô ta dậy, đôi mắt Hoắc Thanh Thanh ngập tràn kinh hãi, phải đạt đến cảnh giới nào mới có công lực như vậy.
Chẳng trách có thể giết chết Kato Ken trong một nốt nhạc, giết tiểu tông sư, chỉ như giết một con chó mà thôi!
Hoắc Thanh Thanh ngồi lại ngay ngắn, e dè hỏi: “Ông Thiên, ông rất không hài lòng với Diệp Phàm sao ạ?”
“Hài lòng?”
Người đàn ông tóc trắng cười khẽ: “Khi ông bằng nó, ông đã có thể tay không đánh thắng tiểu tông sư rồi!”
“Trời…”, Hoắc Thanh Thanh kinh ngạc hô lên, miệng nhỏ hé mở, khắp mặt là vẻ không thể tin nổi.
Ngữ điệu bình thản của Diệp Già Thiên lại nói ra câu bá đạo như vậy, hai mươi mấy tuổi, tay không đánh bại tiểu tông sư, nói ra cũng đủ khiến người ta cười chết.
Nhưng nếu là Diệp Già Thiên thì có khả năng, đây là truyền kỳ đó.
“Vậy, ông Thiêm, ông vẫn luôn quan sát Diệp Phàm sao? Bây giờ Diệp Phàm với võ đường ông lập nên có thù oán, khi anh ấy quay về, con đoán võ đường sẽ ra tay với anh ấy”.
Nếu như võ đường tấn công Diệp Phàm, nhà họ Hoắc cũng không giúp gì được, thực lực của võ đường lớn hơn nhà họ Hoắc nhiều lần, đó là do người cường mạnh ở trước mặt này thành lập nên mà.
Người đàn ông tóc trắng hiểu ý của Hoắc Thanh Thanh, cô muốn ông ra mặt, nếu như ông ta ra mặt, võ đường có thể sẽ quy thuận Diệp Phàm, vậy thì đó sẽ là sự trợ giúp lớn.
“Cô nhóc, đó chỉ là một viên đá mài dao, dao mà không giũa, không thể thành vũ khí!”
Hoắc Thanh Thanh sững lại, sau đó miễn cưỡng cười, lấy bá chủ thế lực ngầm của ba tỉnh hai vùng làm viên đá mài dao, cũng chỉ có Diệp Già Thiên mới có suy nghĩ này.
Thật khiến người khác bái phục!
Nếu như truyền ra ngoài, chỉ e võ đường sẽ phát điên, bóp chết Diệp Phàm từ trong nôi.
“Ông Thiên, vậy có cần nói cho Diệp Phàm biết thân phận của ông không?”, Hoắc Thanh Thanh rất thông minh, mở lời hỏi.
Người đàn ông cười cười, hỏi ngược lại: “Con cảm thấy bây giờ nó có tư cách biết sao?”
“Con hiểu rồi!”
“Khụ khụ khụ…”
Năng lực của Diệp Già Thiên, y như thần tiên vậy!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất