Trên giường bệnh, Hàn Tuyết tức đến mức suýt thì nhảy bật lên, đôi mắt phẫn nộ lườm Lưu Tú Cầm, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.  

             Lưu Tú Cầm vờ như không nhìn thấy, thành khẩn nhìn cậu Lâm, giống hệt loại người "bợ đít" trong truyền thuyết...  

             Hàn Tại Dần đứng bên cạnh, không ho he câu nào, trong căn phòng này, cảm giác tồn tại của ông ta là nhỏ nhất.  

             Lâm Thanh Đế cười nhạo nói: "Dì à, có một chuyện chắc dì không biết, tuy rằng Diệp Phàm là thằng bị vứt bỏ, nhưng bản lĩnh gây chuyện thì không nhỏ chút nào".  

             "Chẳng những hắn không biết điều, cạnh tranh với Tử Long, mà còn giữ báu vật trên người nên bị nhòm ngó tới. Gia tộc Kato của Tịch Quốc đã treo thưởng hai mươi triệu vì muốn có được báu vật của hắn.Đó là một thanh thần binh được Âu Dã Tử rèn đúc từ hơn hai ngàn năm trước, tên là Bách Tích Long Lân, hơn nữa tôi dám nói đây không phải lần đầu tiên Tiểu Tuyết bị đuổi giết..."  

             Mặc dù Lâm Thanh Đế ngạo mạn tột độ, xem thường người thành phố Cảng, nhưng là con cháu của gia tộc lớn, tất nhiên hắn ta cũng không phải kẻ bất tài, thừa hiểu đạo lý biết người biết ta trăm trận trăm thắng.  

             Trước khi gặp Hàn Tuyết, Lâm Thanh Đế đã điều tra thông tin về Diệp Phàm. Trong một lần tình cờ, hắn ta biết được gia tộc Kato đã treo thưởng hai mươi triệu trên Dark web, muốn lấy con dao Long Lân của Diệp Phàm.  

             Từ tin tức ấy, hắn ta đoán ra rằng nhất định Hàn Tuyết đã bị đuổi giết.  

             Trái tim của Lưu Tú Cầm đập hẫng một nhịp, hai chữ "đuổi giết" khiến bà ta giật nảy mình, nhưng gia tộc Kato là cái gì vậy?  

             Bà ta vội vàng hỏi: "Cậu Lâm, gia tộc Kato đó là gia tộc lớn ở đâu?"  

             Lâm Thanh Đế cười nhạt: "Là một gia tộc đáng sợ!"  

             "Đó không phải gia tộc ở Hoa Hạ, mà là gia tộc của Tịch Quốc, một gia tộc lớn được tạo thành từ các võ giả và sát thủ, thực lực còn mạnh hơn nhà họ Lâm!"  

             "Cái gì?", Lưu Tú Cầm kêu lên thảng thốt, mạnh hơn cả nhà họ Lâm, hơn nữa còn có sát thủ, thảo nào Tiểu Tuyết lại bị thương.  

             Tin tức này quá sốc với bà ta, hai chữ sát thủ cách bà ta xa xôi đến thế, cảm thấy như đang đọc tiểu thyết vậy.  

             Vậy có khi nào Diệp Phàm đang bị đuổi giết nên mới chưa về không? Lưu Tú Cầm sợ hãi ra mặt, nhưng trong lòng lại thấy hưng phấn.  

             Bị đuổi giết mới tốt, chết là sẽ xong hết mọi chuyện.  

             Ngay sau đó, bà ta quay sang, bực bội nhìn Hàn Tuyết: "Cái đồ bất hiếu, không biết điều gì cả, bởi vì hắn nên cô mới bị đuổi giết, vậy mà còn giấu bố mẹ. Có phải đợi đến khi cả bố mẹ cũng bị đuổi giết thì cô mới chịu nói thật không!"  

             Ánh mắt của Hàn Tuyết hơi né tránh, cô không ngờ là Lâm Thanh Đế lại đoán ra, nhưng vẫn nói: "Mẹ, không đâu, mẹ đừng nghe anh ta nói lung tung".  

             Cô lại nhìn về phía Lâm Thanh Đế: "Lâm Thanh Đế, mời anh về cho, phòng bệnh của tôi không chào đón anh".  

             "Câm miệng lại, cái thứ con gái bất hiếu!"  

             Lưu Tú Cầm giận tím mặt: "Cô là con gái tôi, còn ai hiểu cô hơn tôi nữa? Cứ mỗi khi nói dối là ánh mắt của cô lại không dám nhìn thẳng, xem ra cô muốn tôi và bố cô bị đuổi giết thật rồi!"  

             Hàn Tại Dần cũng đứng ra, biết rằng mình có thể bị đuổi giết, ông ta không nhịn được: "Tiểu Tuyết, con nói thật đi, có phải bởi vì Diệp Phàm nên con mới bị đuổi giết không?"  

             Hàn Tuyết cứng họng, cô không giỏi nói dối, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói là bởi vì Diệp Phàm.  

             "Bố mẹ ra ngoài đi, đừng nghe anh ta nói lung tung, con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!"  

             Hàn Tuyết quay đầu sang một bên, không nhìn Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần nữa. Cô trốn tránh như vậy cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận những gì Lâm Thanh Đế nói.  

             Lưu Tú Cầm lập tức nổi điên lên, bà ta bất chấp vết thương của Hàn Tuyết, vươn tay ra dí đầu cô: "Đừng có giả vờ, thằng vong ân phụ nghĩa ấy bị đuổi giết, dựa vào đâu mà còn đòi làm liên lụy đến chúng ta? Cái thứ bất hiếu nhà cô còn bênh cậu ta nữa".  

             "Vì lý do an toàn, tôi yêu cầu cô ly hôn ngay lập tức!"  

             Hàn Tuyết chấn động, cô quay đầu sang nhìn Lưu Tú Cầm, nghiêm túc nói: "Mẹ, chuyện đó là không thể nào, cho dù bị đuổi giết mỗi ngày thì con cũng không ly hôn, mẹ từ bỏ suy nghĩ ấy đi!"  

             "Khốn nạn, cô muốn tôi và bố cô bị đuổi giết mỗi ngày sao? Có phải chúng tôi chết rồi thì cô mới thấy vui không? Hay là bây giờ hai vợ chồng tôi đi nhảy lầu luôn cho các người toại nguyện?"  

             Lưu Tú Cầm gào rú lên, càng nghĩ càng giận, bèn giơ tay lên đánh.  

             "Bốp..."  

             Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Hàn Tuyết, tất cả mọi người sửng sốt, không ngờ là Lưu Tú Cầm lại đánh cô, ngay cả Lâm Thanh Đế cũng thế.  

             Lâm Thanh Đế ngạc nhiên không thôi, Hàn Tuyết là con gái của bà ta, hơn nữa lúc này còn đang nằm trên giường bệnh, vậy mà Lưu Tú Cầm cũng đánh được.  

             Nhưng như vậy cũng hay, Lưu Tú Cầm bợ đỡ hắn ta, chỉ nhăm nhăm trở thành mẹ vợ của hào môn.  

             Chỉ có điều trong lòng Lâm Thanh Đế không ngừng cười lạnh, nhà họ Lâm ở thủ đô sẽ cho hắn ta cưới một người phụ nữ đã ly hôn làm vợ sao?  

             Hơn nữa còn là vợ thằng bị vứt bỏ của nhà họ Diệp nữa, e rằng nhà họ Lâm không chỉ tát hắn ta, mà còn muốn đánh gãy chân hắn ta nữa.  

             Chỉ là chơi bời mà thôi!  

             Tuy phải hứng chịu một cái tát, nhưng Hàn Tuyết không nói gì cả. Cô lẳng lặng quay đầu đi, bởi vì cô biết có nói gì thì cũng bằng thừa.  

             "Đồ xấu xa, vì sao lại đánh chị gái...", Tiểu Hy Hy bỗng chạy tới, đẩy Lưu Tú Cầm một cái. Bởi vì còn nhỏ nên sức cô bé không lớn, nhưng Lưu Tú Cầm lại giật mình lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.  

             "Loại súc sinh, tới lượt mày nói chuyện chắc, muốn ăn đòn rồi!", Lưu Tú Cầm sầm mặt xuống, định giơ tay đánh vào mặt Tiểu Hy Hy.  

             "Bộp..."  

             Tay của bà ta còn chưa hạ xuống thì Tiểu Hy Hy đã sợ đến mức hét lên. Một bàn tay cầm chặt cổ tay của Lưu Tú Cầm.  

             Người vươn tay ra chính là Âu Dương Ngọc Quân. Lúc này, đôi mắt của cậu ta lạnh lùng tột độ, Tiểu Hy Hy chính là vảy ngược của cậu ta, thậm chí trong lòng cậu ta còn sinh ra sát ý.  

             "Khốn kiếp, cậu là ai, bỏ tay tôi ra...", Lưu Tú Cầm ré lên, Âu Dương Ngọc Quân hất mạnh tay bà ta đi, khiến bà ta lùi về phía sau liên tục, suýt đụng vào tường mới dừng lại.  

             Sau đó, Âu Dương Ngọc Quân ôm Tiểu Hy Hy vào lòng, đôi mắt lạnh lùng nhìn những người khác.  

             "Khốn kiếp, cậu đánh cả phụ nữ...", Lưu Tú Cầm rảo bước tới, đẩy Hàn Tại Dần một cái thật mạnh: "Ông là pho tượng à, thằng đó đánh vợ ông, ông tới đánh nó đi..."  

             Trông Hàn Tại Dần rất khó xử, trông Tiểu Hy Hy xinh xắn đáng yêu như thế, vậy mà bà cũng đánh được?  

             Ông ta không cảm thấy hành động của Âu Dương Ngọc Quân là sai, thế nên cứ đứng im, để mặc Lưu Tú Cầm nổi giận cấu véo mình.  

             Lâm Thanh Đế khoanh tay đứng nhìn, càng loạn thì hắn ta càng vui.  

             Cuối cùng, Hàn Tuyết không chịu nổi nữa, cô mở miệng nói: "Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, Diệp Phàm sẽ bảo vệ con, nếu mẹ không yên tâm thì con và anh ấy có thể chuyển ra ngoài ở!"  

             "Vớ vẩn, cô và cậu ta đi rồi, không tìm được hai người thì tất nhiên là bọn chúng sẽ tới tìm bọn tôi. Ông bà già này lớn tuổi rồi mà còn bị đuổi giết, chạy trối chết khắp nơi, sao tôi lại khổ thế này..."  

             Lưu Tú Cầm ngồi bệt xuống đất ăn vạ, Hàn Tuyết đau đầu không thôi. Cô rất muốn nói rằng vợ chồng Lưu Tú Cầm không có tư cách để bị đuổi giết, bởi vì chưa đủ giá trị.  

             Một bên khác, tận sâu trong núi Bắc Mang có một cái hồ trong vắt, có thể nhìn thấy tận đáy. Gần hồ có hai căn nhà gỗ nhỏ, hàng rào quây xung quanh, tạo thành một cái sân.  

eyJpdiI6ImUyYUdwQkpxblZEZUJLcGErdVF1MUE9PSIsInZhbHVlIjoidEt6akRLVzVaZm82WVd0c1hOTWMrN0xaeFZBWHlMWjY0bDl5T0laVEtBUFpJNTNiSXEzZUpPUGVJQ2JQSlpSN3QyeHJIQ2FIUW5KZGRBeXA2blNJSStXamlXZG1BMnV3ZE1jNVJpK1BpS2FUN2hXYUJZMFhRbU1Fd1VtSUFJQjdFNjk3MTFSb2RQbnM2U0VjRnlDSStCRnhMNVpyS2FjV0J4NlE2Z0xhWWtVelN1M0JyeitsNndZOVBsTitSZ3F0N3Z2enFLRzAza3RuY29ZbmgxY3M3NWo5M2pTbWVBeUFMVUxRK3hlRHJUXC8rbmdmc0ZwVkUyTkJIYjBqWkVMNmNVXC92UDVDeFozME93VTZVQWFyMFwvZ2puZ0QyS1JoVXpPYjY3NGFtSFlkWm1JeVhUZW92enBMUzYrVnc1TXBsdU9TQ1ROdWo0TTVEWFFZaVIzclwvTXBraHZkSHo3Y05OMDVaRkJ3b1BcL2hHQUs3M1dTeVBrYUhlWHNcL0g5TXIzS1FVVlFPOUp6YitQKzg0Zm9cL29oRGtPbjk4REpRaUtvaVwvZklFMUszYkdZRjlJPSIsIm1hYyI6ImJmM2FmMmE0ZDZmNWM5NGUyODg5OTk0Mjc5YTlmMjU4YmVlNGM1NTM1MzkyYmJlYzhhYmEyN2IwMDBhZTE0OWYifQ==
eyJpdiI6IlI3QTZFRk9vS1ZYUWFmeVNuUkNHSnc9PSIsInZhbHVlIjoiSnZybU9wNG5vMWQrQnU1NEE2WVVqc3B4c1VqcjZybTUwYkRtdmZ4QmZUbWZKM1dkRlNHK2RjejVZQkpGRnMxZDZ6aHRGa3c1YXVSQkFpM0xKMWlOXC96RWNjSEU3NXdMd3dBbnJIUlZQU2FtTmRmVDFpQ1RMbFRXWXZobTJHK0hGaHpCdXBYVUhweGVhUk5JRFwvWEN5NkxvbEZLa0o0Z0RRbFhKTHdYQjFMRG1rS3h2bkNrbVNaZ0pEWlwvM3JndVBuazlPT05BMTMwS1IwWGpKYmJxMXloRGszZGFlSGg4ZGZjV2lqNmlzTDZlWT0iLCJtYWMiOiI0NGZhZGIwZTVlZTBkYTNlY2IzYzg2NDE4YzQxMDNhYmRkZDVmZGU2NGZjZjk2MjQ4MGViZDQ2NjFmNzQxNmQxIn0=

             Hoắc Thanh Thanh vội vàng đứng lên nhận lấy chén trà.

Ads
';
Advertisement