Kato Ken chết rồi, bị người đàn ông tóc trắng bóp nát cổ.  

             Diệp Phàm và Hoắc Thanh Thanh đều trợn mắt há mồm, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khó tin.  

             Đó là Kato Ken, cảnh giới hóa kình tiểu tông sư, coi Diệp Phàm như một con kiến, có thể dễ dàng giết chết anh.  

             Một người mạnh đến thế lại bị người đàn ông tóc trắng bóp nát cổ một cách dễ dàng như vậy, biến thành một thi thể lạnh lẽo.  

             Đến tận lúc chết, đôi mắt của Kato Ken vẫn trợn trừng trừng. Ông ta chết không nhắm mắt, đường đường là tiểu tông sư, vậy mà lại bị giết chết chỉ trong một chiêu!  

             Diệp Phàm kinh hãi không thôi, rốt cuộc người đàn ông tóc trắng này là ai?  

             Anh nhìn về phía Hoắc Thanh Thanh, vừa rồi người tóc trắng này nói là giết hậu nhân của ông ta?  

             Chẳng lẽ là ông tổ nào đó của nhà họ Hoắc?  

             Nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi đến vấn đề này, bởi vì người đàn ông tóc trắng đang nhìn về phía bọn họ, chỉ một cái nhìn đã khiến Diệp Phàm như rơi vào hầm băng.  

             "Ngu xuẩn!"  

             Người đàn ông tóc trắng thản nhiên nói một câu, bất chợt vươn tay ra với Diệp Phàm.  

             "Không..."  

             Hoắc Thanh Thanh hét lên thất thanh, người đàn ông tóc trắng muốn giết Diệp Phàm!  

             "Chẳng biết thằng nhóc này có gì tốt mà cô lại thích nữa, một thằng ở rể thôi mà!"  

             Giọng nói của người đàn ông tóc trắng mang theo sự chán nản.  

             Hoắc Thanh Thanh không nghe ra được điều đó, cô ta cầm mũi tên sắc bén đâm về phía người đàn ông tóc trắng. Người đàn ông ấy chỉ điểm nhẹ một cái là Hoắc Thanh Thanh cũng ngất đi.  

             Trong bệnh viện số một của thành phố Cảng, Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm vừa chạy tới, đứng trước giường bệnh của Hàn Tuyết.  

             Đêm qua, sau khi ra khỏi núi Bắc Mang, Hàn Tuyết hôn mê luôn, Âu Dương Ngọc Quân từ biệt Hoắc Nguyên Vũ, đưa cô tới bệnh viện.  

             "Tiểu Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao con lại bị thương nặng như thế?", Lưu Tú Cầm hỏi với vẻ mặt lo lắng.  

             Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lưu Tú Cầm, trong lòng Hàn Tuyết cảm thấy ấm áp: "Mẹ, con không sao, bố mẹ không cần lo cho con!"  

             "Hừ, sao mẹ lại không lo được, con là con gái mẹ, con bị thương thì mẹ cũng đau lòng lắm chứ", Lưu Tú Cầm trách móc.  

             Hàn Tuyết cười ngọt ngào, Lưu Tú Cầm chỉ về phía Âu Dương Ngọc Quân: "Cậu ta là ai? Vì sao lại ở đây?"  

             "Đây là anh cháu, là bạn tốt của anh cả!", Tiểu Hy Hy ở bên cạnh mở miệng nói.  

             "Anh cả nào?", Lưu Tú Cầm hơi mơ màng.  

             "Cháu chào bác, cháu là Âu Dương Ngọc Quân, là anh em tốt của Diệp Phàm!", Âu Dương Ngọc Quân vươn tay ra, cậu ta biết đây là mẹ vợ của Diệp Phàm, vậy nên thái độ rất khách khí.  

             Nhưng Lưu Tú Cầm không cầm tay Âu Dương Ngọc Quân, mà nói với vẻ mặt cảnh giác: "Cậu là anh em tốt của Diệp Phàm, thế Diệp Phàm đâu? Thằng bị vứt bỏ ấy đâu?"  

             "Anh Phàm ở..."  

             "Mẹ đừng để ý tới anh ấy, con bị thương không nặng, sẽ khỏi nhanh thôi", Hàn Tuyết vội vàng tiếp lời, không cho Âu Dương Ngọc Quân nói ra sự thật.  

             Âu Dương Ngọc Quân cũng là người thông minh, cậu ta hiểu ý của Hàn Tuyết, nên không nói gì nữa.  

             "Hừ, con bị thương rồi mà cái thằng vong ân phụ nghĩa ấy cũng chẳng tới hỏi han gì cả, vậy mà con còn nói đỡ cho nó..."  

             Lưu Tú Cầm rất khó chịu, bà ta càng có thành kiến với Diệp Phàm hơn, gọi thẳng là thằng vong ân phụ nghĩa.  

             Tiểu Hy Hy không vui, cô bé bi bô giải thích: "Anh Diệp không phải người vong ân phụ nghĩa, anh ấy là người tốt, đã cứu cháu và anh trai..."  

             "Con ranh, ở đây làm gì có chỗ cho mày chõ mõm vào, cút sang một bên!", Lưu Tú Cầm quát tháo, khiến khuôn mặt của Âu Dương Ngọc Quân trở nên lạnh lùng.  

             "Mẹ, mẹ nói kiểu gì vậy, Tiểu Hy Hy chỉ nói thật thôi mà, mẹ có thành kiến quá sâu với Diệp Phàm rồi đấy", Hàn Tuyết bất đắc dĩ nói, cô rất muốn nói là chính Diệp Phàm đã cứu cô.  

             Nhưng cô biết nếu nói ra thì Lưu Tú Cầm nhất định sẽ gặng hỏi đến cùng, nếu biết vì Diệp Phàm nên cô mới bị đuổi giết thì lại to chuyện mất.  

             "Ha ha, Tiểu Tuyết, dì không có thành kiến gì hết, mà đó là sự thật."  

             Một giọng nói bất chợt vang lên, một nhóm người bước vào, Lưu Tú Cầm mừng húm, vội vàng đi ra đón.  

             Đó chính là Hàn Bách Hào, Hàn Tử Hiên và Lâm Thanh Đế, người vừa lên tiếng là Lâm Thanh Đế.  

             Lưu Tú Cầm vui vẻ ra đón, sắc mặt của Hàn Tuyết lạnh lùng như băng sương. Lâm Thanh Đế là người mà cô không muốn gặp nhất, còn ghét hơn cả Hàn Bách Hào.  

             Không cần đoán cũng biết là Lưu Tú Cầm đã báo cho Lâm Thanh Đế, cô rất hối hận vì đã nói chuyện mình nằm viện cho bà ta.  

             "Tiểu Tuyết, tôi tới thăm em đây".  

             Lâm Thanh Đế búng tay một cái, hai người bước ra từ đằng sau hắn ta, đặt mấy thứ đồ bồi bổ cạnh giường Hàn Tuyết.  

             Hàn Tuyết chẳng thèm ngó ngàng gì tới, cô lạnh lùng nói: "Anh Lâm, xin hãy cầm những thứ này về đi, tôi không dám nhận!"  

             "Câm miệng!"  

             Lưu Tú Cầm vội vàng quát lớn: "Cậu Lâm đích thân tới thăm con, chứng tỏ trong lòng cậu ấy có con, con phải biết trân trọng mới đúng. Trong cả thành phố Cảng, còn ai có tư cách để cậu Lâm tới thăm nữa?"  

             Lưu Tú Cầm không dám gọi hắn ta là Thanh Đế, mà dùng cách xưng hô lịch sự là cậu Lâm.  

             Hàn Tuyết hừ lạnh: "Tôi không cần, anh cầm những thứ này về đi, tôi không dám nhận!"  

             "Còn nữa, làm phiền anh hãy gọi tôi là Hàn Tuyết, hai chữ Tiểu Tuyết chưa tới lượt anh gọi!"  

             Hàn Tuyết nói lại lần nữa, sự chán ghét trong đôi mắt chẳng thèm che giấu. Lâm Thanh Đế nắm chặt bàn tay, cơn tức trào dâng trong lòng.  

             Lưu Tú Cầm vẫn luôn quan sát Lâm Thanh Đế, thấy hắn ta nổi giận, bà ta vội vàng quát lên:  

             "Tiểu Tuyết, sao con không biết tốt xấu gì cả! Cậu Lâm tới thăm con, con không cảm động thì thôi, lại còn ăn nói phũ phàng như thế".  

             "Diệp Phàm thì sao? Cái thằng vong ân phụ nghĩa ấy chết ở đâu rồi? Lúc quan trọng thì chẳng thấy mặt đâu, đã mấy ngày rồi, có khi chết ở bên ngoài rồi cũng nên!"  

             "Câm miệng!"  

             "Mẹ đừng nói linh tinh!"  

             Hàn Tuyết nổi giận, thét lên với Lưu Tú Cầm. Từ lúc cô vào bệnh viện đến giờ đã gần tám tiếng rồi, vẫn chưa có tin tức gì về Diệp Phàm.  

             Trái tim của cô đã thắt chặt lại từ lâu.  

             Bị con gái quát, Lưu Tú Cầm nổi giận hét lên: "Tiểu Tuyết, con có lớn mà chẳng có khôn gì cả, con nói mẹ có thành kiến với cậu ta, vậy được, còn bảo Diệp Phàm tới đây, mẹ sẽ chất vấn cậu ta ngay tại tại chỗ, vì sao con đã nhập viện mà còn không thấy cậu ta đâu?"  

             "Con...", Hàn Tuyết nghẹn lời, không biết phải trả lời thế nào, cô cũng không biết Diệp Phàm đang ở đâu.  

             "Ha ha, không phải Tiểu Tuyết không nói, mà là chính cô ấy cũng không biết thằng bị vứt bỏ đó đang ở đâu..."  

             Lâm Thanh Đế nhìn về phía Hàn Tuyết: "Tôi nói có đúng không?"  

             "Cậu Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu nói cho tôi biết đi...", Lưu Tú Cầm vội vàng hỏi.  

             Hàn Tuyết thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ Lâm Thanh Đế biết tối qua cô bị đuổi giết? Không thể nào...  

             Lâm Thanh Đế nhếch môi cười khẩy: "Dì à, tôi nói với dì nhé, Tiểu Tuyết bị thương phải vào viện cũng là bởi vì thằng đó, nếu hắn không chơi trò biến mất thì sao người ta lại đuổi giết Tiểu Tuyết?"  

             "Anh nói lung tung, tôi bị thương vì tai nạn giao thông, không liên quan gì tới Diệp Phàm hết!", Hàn Tuyết vội vàng quát tháo, muốn phủ nhận thay Diệp Phàm.  

             "Câm miệng, tôi không hỏi cô!"  

eyJpdiI6IjYxdGlxQVBheW85NW9nK2pRblFxY0E9PSIsInZhbHVlIjoiQ1ZueFZGRXJuaWJITGpNeHBlcElYY01UcVdQY2d5c2tNZ3F1OWhkVFhwYVFGOWFGdkM5d3hcL3BZRE9iaWFrYnUwXC9wUFBXeGM3TnVtWHFzZGRwazNlM2EzRmh6QXR0WCtEZUZTRmYyeHB2XC85M3JvTEpVUUhrc1AxWkd6OXFBV3R6YUNtazU4dWd5dlVZRUdRdW1wdlpLSGVnNUpSWHFOZWJjQWh0RE5JcWNHNk8xcHI2aEVzcmdBbEZwbVlxQk1JRmtZRkhDUmxjekZpSHRKeXc4NzNpekRJZkQzRkc4WU5DTjFvV1l1NzNmUTZUWHNWYUYyM0g5YUlabGZPZEdhMlN5XC9heGtMM2p4Qkh6c3lIMElaWVQwZ3VFbWxrWFByUDR1ejBcL2xIMkMzK0ZuaWNLb2ZhSTlGY3FJTFNYWVdpQVRrd3FEV2cwcXJRbk9FVGdheGZnSU9uOCs4MmVJMW9QMUZoK1NHR2JjSE1GM3NhODV3WG81UGNFQUxjRWtuaW1Vejd5XC94OFhmRk5XOGFKd0ZoTUxRUT09IiwibWFjIjoiYzEzOTQ1MmQwOGY0ZDEwN2FjY2Q2YzExNzFlYjE2ODA3OTU3ZmU3MjdlZGY5ODIzMGVlZTdmNzhlMmI0MzhkMCJ9
eyJpdiI6IitRYUxkS1NEc21QMEwySGdKVkJlNWc9PSIsInZhbHVlIjoiUnMwSGZ1TUJKdWJxS25uM0p6ZEtsNnJCNXpuQ0Z6VWs4bkxud1JseGlMaVVJXC9CM21ocVBrOXpmeSthaHJMVFwvbXJLZ2dDN1JjaVwvU0piSE5KNzRMMUZnMWduWDhBQVRUR3VNRWxMT3djamd2aTBRRmRMVndcL2dOdnlxSk9MXC9QXC9JaldlT28rQ1BUYXc1YzZJS3d6cFpWZkJDNVZcL1lwc2VKa3BoYlNNWTBNeHZLM2VKdnNzWDV4ejdJNHloUWJBa1p5ZFBKWkZTT1FrVkZQQ2ZGU1MyU3phdEJmZGlmS3VLamZ5OVVEeUVPcnNydjVKMnRueGdCalM0MnFRcXprSGJPdk9GOExjdEpyVG5kXC90VVBIUG82V1ptMTFEVUFvTk9KaEpEeVdtK29BY2MzdnFTOGtKOE0zOG85UkZTMnoyT1U5SlExSUVaVE5DNE5ZdTNsOHNFelp2VXFcL3hDbklFa0lYcDQreXFoRHU5VkZKYVlTbVF0bndmRnBkZU0yaThMZEdcLzVjQU9BM2J0TkZhdW1PMjlyd2ZrSVZIbXB2RDUyVDBMM0NSaVNjempLMEZBTkkyNXk5UDlHem1NUnpZZHZnZVlkdVJCZDFLS1RBazU4Nnh4alludE5EZjl2bWltdjI4ZkgyamJxNjVEN2xHcEpSdHU1ZEg2SGVvQlZ5ZHZ1VTBNaVY5NDNiQTdhUE54TnpGOHhVZz09IiwibWFjIjoiNDdiM2I5NWFlM2E3YWM1NzAwNjcxOTliMDE1MWQ4NTFiYmEzOGNkNWY5ZDZmMWY3NjVmYzc1MjliZjRkZjI2YyJ9

             Dứt lời, Lưu Tú Cầm sốt sắng nhìn Lâm Thanh Đế: "Cậu Lâm, tôi tin cậu nhất!"

Ads
';
Advertisement