“Phịch”.
Một bóng người bay lên, người trên không trung miệng trào máu tươi.
Đây đã lần thứ chín Diệp Phàm bị đánh bay, mỗi lần đều ho ra máu, xương cốt như rã rời hết cả.
“Đồ kiến ranh, theo tao về Tịch Quốc đền tội, đừng có phản kháng vô ích nữa!”, Kato Ken cao cao tại thượng, giống như thần tiên trên cao nhìn một con kiến nhỏ bé, sự phẫn nộ của Diệp Phàm ở trong mắt ông ta không đáng một đồng!
Nực cười vô cùng!
“Ha ha, loài kiến cố gắng tìm đường sống, mà ông cũng đâu phải là con voi đâu!”
Lau vết máu trên khóe miệng, Diệp Phàm cười khẩy, liên tục bị đánh bay chín lần, lần đầu cố gắng không được năm chiêu, lần hai không đến tám chiêu, lần ba kiên trì được gần ba mươi giây…
Thương tích không ngừng nặng thêm, nhưng ý chí lại vẫn luôn tăng cao, thậm chí đôi mắt của anh lại càng sáng tỏ.
“Hừ, nếu mày đã cố chấp không nghe thì tao chỉ có giết người phụ nữ Hoa Hạ này trước!”
Giọng nói lạnh nhạt của Kato Ken vang lên, giây tiếp theo, thân hình của ông ta chuyển động, dường như chỉ trong tíc tắc đã xuất hiện trước mặt Hoắc Thanh Thanh, giơ bàn tay to bóp lấy cổ Hoắc Thanh Thanh.
“Chó chết”.
Diệp Phàm gào to, mắt như nứt toác ra, ngay sau đó Long Lân trong tay Diệp Phàm bắn ra, nhắm vào sau tim Kato Ken.
Anh không ẩn giấu nữa, dốc toàn lực tung ra một đòn, tiếng gào xé rách không trung, giống như rồng gầm vậy.
“Ha ha, vậy mới thú vị chứ, nhưng hãy còn kém lắm…”
Đối mặt với đòn tấn công như vũ bão của Diệp Phàm, Kato Ken không thay đổi nét mặt, nhưng bước chân lại dừng, không tiếp tục giết Hoắc Thanh Thanh.
Khi Long Lân của Diệp Phàm cách Kato Ken không đến một mét, Kato Ken khẽ động, thanh kiếm trong tay vung lên tạo thành tiếng gió vun vút.
Long Lân đang hướng đến nhanh chóng cứ thế bị chặn đứng lại, không thể di chuyển thêm nữa.
“Chẳng trách gia chủ thèm muốn như vậy, đến tao cũng không kìm lòng được muốn có, ha ha…”
Sắc mặt Kato Ken thờ ơ, cánh tay phải không dừng, trực tiếp đưa tay nắm chặt Long Lân của Diệp Phàm.
“Đừng hòng!”
Diệp Phàm phẫn nộ hét, anh giận điên người, phát huy toàn bộ sức lực của mình, nhưng vẫn không đấu lại Kato Ken.
Tiểu tông sư là gì?
Có câu nói rằng, một khi lên bậc tông sư thì chính là trời, cho dù không phải thực sự là tông sư, hóa kình tiểu tông sư cũng vẫn có thể thống trị một phương!
“Bịch!”
Có vô số luồng khí biến thành gió xoáy trong lòng bàn tay đang nắm chặt Long Lân của Kato Ken, Long Lân sắc bén vô cùng cũng không thể gây bất kỳ vết thương nào cho ông ta.
Diệp Phàm kêu lên, không thể để mất Long Lân, không có Long Lân thì sức mạnh của anh sẽ giảm mạnh.
“Bùm”.
Diệp Phàm ra một quyền mạnh bạo, đánh tan luồng khí trong tay Kato Ken, nhưng chính anh cũng chịu ảnh hưởng, bị đánh bay ngược lại ít nhất là bảy tám mét.
Tiểu tông sư, biến khí thành hình, đáng sợ vô cùng!
“Lão già chết tiệt”.
Trong lòng Diệp Phàm mắng một câu, sức mạnh của Kato Ken vượt xa sự tưởng tượng của anh.
Không phải ai cũng có thể đánh tan khí kình của bậc tiểu tông sư như anh, sau khi đánh bay Diệp Phàm, tâm lý mèo vờn chuột của Kato Ken cũng biến mất.
Ông ta lao đến Diệp Phàm như một tia chớp, Diệp Phàm tái mặt, cảm nhận rõ áp lực chết người, hai chân đạp mạnh xuống, không lùi mà lại tiến lên, lao vào đấu với Kato Ken.
“Bịch”.
Một sức lực cực kỳ lớn mạnh đánh vào mặt Diệp Phàm, ngay sau đó Diệp Phàm bị đánh bật ra, đập bộp vào tảng đá bên cạnh Hoắc Thanh Thanh.
“Phụt”.
Nội thương cộng ngoại thương, Diệp Phàm không chịu được nữa, phun ra một ngụm máu.
“Đồ kiến ranh, đứng yên không động đậy cho mày giết cũng không giết được!”, Kato Ken cười khinh miệt, kiêu ngạo như thần tiên trên trời, ông ta giơ tay lên, bằng mắt thường có thể thấy trong móng tay của ông ta có một cọng lông, ông ta dùng khí kình biến cọng lông đó thành mũi tên.
Dưới cấp bậc tiểu tông sư của hóa kình không thể biến hóa khôn lường như vậy, tuy Diệp Phàm có thể đánh ra khí kình từ đan điền nhưng vẫn chưa hóa được thành hình.
“Phi”.
Mũi tên lông vũ bắn ra cắm phập vào tay trái Diệp Phàm, một dòng máu kinh người xối xả chảy ra.
“Phi phi phi…”, không đợi Diệp Phàm phát ra tiếng kêu, ngón trỏ của Kato Ken lần lượt nối các điểm xuyên qua tứ chi của Diệp Phàm.
“Đồ khốn, chó má, thằng lùn…”
Hoắc Thanh Thanh giận đến mất bình tĩnh, lớn tiếng mắng chửi Kato Ken.
“Ha ha, tính tình cô cứng rắn thật, thảo nào có thể giết chết cháu tôi…”
Kate Ken đột nhiên cười âm trầm: “Cháu trai tôi đến chết cũng muốn có được cô, chi bằng tôi hoàn thành tâm nguyện này giúp nó vậy, mấy người nói được không, ha ha ha…”
Ngón trỏ của Kato Ken chuyển động, chiếc áo Diệp Phàm khoác lên người Hoắc Thanh Thanh lại bị lột xuống.
“Đồ chó chết…”
Đôi mắt Diệp Phàm đỏ quạnh lên, tay chân đang bị đâm xuyên, anh nhịn xuống nỗi đau không phải ai cũng chịu được rồi lao về phía Kato Ken.
“Bịch”.
Kato Ken dùng một chưởng đánh bay Diệp Phàm, máu tươi bắn ra.
Diệp Phàm không nói không rằng, cắn chặt răng bật cả máu môi, lại xông vào Kato Ken, nhưng vẫn không hề thay đổi, anh lại bị đánh bay.
Sau những đợt tấn công hết lần này đến lần khác, Diệp Phàm bị thương vô cùng nghiêm trọng, có mấy lần tưởng như muốn ngất lịm đi.
“Đồ kiến ranh, tao nói rồi, giết mày chẳng khác gì giết một con chó!”, Kato Ken nhìn Diệp Phàm, cực kỳ khinh thường.
“Khụ”.
Diệp Phàm phun ra một ngụm máu, anh nhìn chằm chằm Kato Ken, chỉ vào Hoắc Thanh Thanh: “Tôi có thể đi với ông, Long Lân cũng có thể giao cho ông, nhưng ông nhất định phải thả cô ấy ra!”
“Không, Diệp Phàm, anh không thể…”, Hoắc Thanh Thanh kêu lớn, nếu như Diệp Phàm đi với Kato Ken, chắc chắn không có con đường sống.
“Im miệng cho tôi!”
Diệp Phàm nổi giận vô cùng, hai mắt vẫn nhìn Kato Ken không rời: “Thả cô ấy ra, tôi đi với ông!”
Kato Ken khinh mệt: “Đồ kiến ranh, mày không có tư cách ra điều kiện với tao, nghe nói mày đã sử dụng hình phạt của cổ đại là tùng xẻo lên người Ichiro – kun, mày nói xem giờ tao thử nghiệm hình phạt đó lên người phụ nữ Hoa Hạ này có phải sẽ rất thú vị không?”
Kato Ken lấy từ trong người ra một chiếc phi tiêu – vũ khí biểu tượng của ninja Tịnh Quốc.
Vẻ mặt Diệp Phàm vô cùng hung tợn, lời nói của Kato Ken như cắt vào da thịt Diệp Phàm, khiến anh run lẩy bẩy.
“Già đầu thế rồi, còn bắt nạt một cô gái, sống bấy nhiêu năm có ích gì?”
Đột nhiên, có một giọng nói bình tĩnh từ xa xăm vang lên, như xa mà gần, trong giây lát đã thấy một người đàn ông từ phía xa bước đến, bước chân dài thoăn thoắt, tóc trắng bay bay.
“Ông là ai?”, Kato Ken sững người, người đàn ông tóc trắng này khiến ông ta cảm nhận được nguy hiểm chết người, ông ta nhìn không thấu người này!
Người đàn ông tóc trắng bình thản nhìn một cái: “Đến Hoa Hạ của tao diễu võ giương oai, bắt nạt con cháu của tao, đáng chết!”
Kato Ken giận dữ hừ một tiếng: “Người Hoa Hạ này, ông kiêu căng quá đấy!”
“Soạt”.
Kato Ken như vụt biến, tung toàn bộ sức lực đâm kiếm về phía người đàn ông tóc trắng.
Người đàn ông không hề lo sợ, nhàn nhạt nói: “Đồ kiến ranh, giết mày như giết một con chó!”
Người đàn ông tóc trắng dùng chính câu nói mà Kato Ken nói với Diệp Phàm để đáp trả, Kato Ken không chịu được, phẫn nộ hét lớn!
“Đi chết đi…”
Kato Ken gầm lớn, cho đến khi mũi kiếm chỉ cách cổ họng của người đàn ông tóc trắng 10cm, thì một bàn tay trắng nhanh như chớp túm lấy cổ ông ta.
Cổ ông ta, bị bóp gãy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất