Mũi tên nhọn hoắt đâm xuyên qua cổ họng, Kato ôm sự nuối tiếc vô hạn về trời, trước cảnh này hai tên còn lại vô cùng khiếp sợ.  

             Họ không ngờ rằng Hoắc Thanh Thanh có thể âm thầm chịu đựng đến vậy, dáng vẻ hoảng hốt khi nãy chỉ là giả vờ vì muốn chớp lấy thời cơ dùng một đòn kết liễu đối thủ!  

             Đồng thời, cả hai nghĩ lại mà rùng mình, nếu Kato Ung không lấy Kato Ken để tạo áp lực thì kẻ bị mũi tên đâm qua cổ họng giờ có thể là một trong hai người gã rồi!  

             Nhưng, ngay sau đó, cả hai giận tím mặt, Kato Ung chính là cháu trai của Kato Ken đấy.  

             Mà giờ gã đã bị một mũi tên đâm xuyên cổ họng, chắc chắn Kato Ken sẽ nổi trận lôi đình mất!  

             "Bắt cô ta lại, báo thù cho Ung-kun”.  

             Cả hai hét to về phía Hoắc Thanh Thanh, khoé miệng Hoắc Thanh Thanh treo một nụ cười thảm, nhờ Kato Ung chủ quan nên cô ta mới có thể thành công, nhưng giờ cô ta không thể đánh lại hai người được.  

             "Răng rắc…"  

             Hoắc Thanh Thanh tính rút mũi tên ra để tự sát nhưng Kato Yoshino đã vọt lên bẻ gãy mũi tên.  

             "Sao có thể chết dễ dàng vậy được…", Kato Yoshino cười khát máu, đấm một cú lên bụng Hoắc Thanh Thanh.  

             Vết thương của cô ta vốn nghiêm trọng, giờ thêm một cú làm cô ta phun ra một ngụm máu tươi.  

             "Xoẹt!"  

             Quần áo trên người Hoắc Thanh Thanh bị Kato Yoshino xé nát, làm lộ ra cơ thể gợi cảm của cô ta.  

             Hai tên Kato Arai không tranh cãi nữa mà cùng nhau chuẩn bị trừng phạt Hoắc Thanh Thanh.  

             “Lũ khốn nạn, tụi bây sẽ không được chết yên lành…”  

             Vành mắt Hoắc Thanh Thanh nóng rát, nhưng cô ta bị thương quá nặng, không còn sức phản kháng nên dành để mặc cho chúng muốn làm gì thì làm.  

             Hận, lòng cô ta oán hận ngút trời, dường như cảm giác được những bàn tay dơ bẩn đang vuốt ve cơ thể mình, nước mắt Hoắc Thanh Thanh chảy ròng ròng.  

             Chết, bây giờ cô ta chỉ muốn chết mà thôi, nhưng giờ được chết đã trở thành một điều gì đó rất xa xỉ!  

             “Ha ha ha, cho cô nếm thử sự mạnh mẽ của võ sĩ ở Tịch Quốc này, không thể không thừa nhận rằng, e là đến cả thần Amaterasu cũng phải động lòng trước phụ nữ Hoa Hạ đấy, ha ha ha…”  

             Kato Yoshino ngông cuồng cười to, một tay gã vuốt ve cánh tay của Hoắc Thanh Thanh khiến Hoắc Thanh Thanh cảm thấy người mình như bị hàng ngàn con kiến cắn, cả người cô ta run lẩy bẩy!  

             Trong phút chốc, cô ta nhớ đến rất nhiều thứ, nhớ về nhà họ Hoắc, nhớ về sư môn và cuối cùng là nhớ về Diệp Phàm.  

             Nếu Diệp Phàm ở đây, anh sẽ tức điên lên cho xem, nếu như anh thấy cô ta như vậy, liệu anh có rơi nước mắt cho cô ta không...  

             “Dừng tay!”  

             Đúng vào lúc này, một tiếng rống giận dữ truyền đến, toàn thân Hoắc Thanh Thanh chấn động, giọng nói này nghe thân quen như thế, nhưng nó lại thoáng qua sự xa cách!   

             Cô ta không tin nổi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một bóng người mang theo luồng sát khí như sắp bùng nổ lao tới.  

             “A… Súc sinh…”  

             Vành mắt Diệp Phàm đỏ rực, anh dùng tốc độ nhanh nhất để lao tới, hai tên Kato Yoshino xoay người lại, thấy Diệp Phàm, cả hai người đều hết hồn, nhìn thấy luồng sát khí ngút trời đó cũng đủ khiến cho cả hai sợ hãi.  

             Nhưng mà, cả hai đã nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, Kato Ken ở không xa nơi đây, việc gì phải sợ nữa.  

             Kato Yoshino rút thanh kiếm ngắn dài ba tấc của mình ra: “Diệp Phàm, rốt cuộc thì con rùa rụt cổ nhà mày cũng thò đầu ra rồi, cho mày xem chúng ta chơi con đàn bà của mày, đàn bà Hoa Hạ chúng mày như nào này…”  

             Nhưng gã còn chưa dứt lời thì một tia sáng lóe lên cực nhanh, nhanh đến nỗi không kịp né đòn, buộc Kato Yoshino phải sử dụng thanh kiếm ngắn của mình để đỡ đòn.  

             “Răng rắc…”  

             Thanh kiếm ngắn vỡ nát, Long Lân không hề sứt mẻ!  

             “Phụt…”  

             Hai mắt Kato Yoshino phẫn nộ, hắn không thể nào tin rằng mình thế mà bị Diệp Phàm dùng một chiêu đâm rách cổ họng, giết trong nháy mắt!  

             Dựa vào thông tin tình báo của bọn họ, Diệp Phàm không mạnh đến thế, sao anh ta có thể dùng một đòn kết liễu mình được chứ?  

             Trong lòng gã đầy nghi ngờ, nhưng không ai giải thích cho gã cả, Diệp Phàm đang vô cùng tức giận, không thèm quan tâm gì cả mà nuốt luôn Linh Nhũ, tự điều chỉnh bản thân về trạng thái tốt nhất, đây là việc rất nguy hiểm!  

             Bởi vì Linh Nhũ là một loại thuốc bằng đá, chưa có ghi chép gì về người nuốt thẳng nó vào bụng sẽ có hậu quả gì!  

             Sau khi dùng Linh Nhũ, cả người Diệp Phàm nóng ran như sắp bốc cháy vậy, trong cơ thể dường như có một cỗ lực lượng bùng nổ, nếu như không phóng thích nó ra ngoài thì cơ thể anh sẽ nổ tung.  

             “Đứng lại, tới nữa thì tao sẽ giết cô ta!”  

             Kato Arai gầm lên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, Diệp Phàm giết chết Kato Yoshino trong nháy mắt đã lật đổ tam quan của gã.  

             “Giết gã luôn đi, đừng quan tâm đến tôi…”  

             Hoắc Thanh Thanh gào thét, cô ta rất căm thù hai thằng Tịch Quốc đó, hai thằng đó chết thì có xuống địa ngục cô ta cũng bằng lòng!  

             Diệp Phàm không nói một lời, anh lắc cổ tay, Long Lân tựa như có mắt đâm thẳng về phía Kato Arai.  

             “Ngu ngốc!”  

             Kato Arai gào lên, khi Long Lân sắp đâm vào gã, tính mạng vẫn quan trọng hơn, gã vứt Hoắc Thanh Thanh sang một bên rồi lao qua chỗ khác.  

             Nhưng Long Lân cứ như hình với bóng, dù bản thân gã có né đi đâu thì cũng đều là vô ích!  

             Sau năm mươi chiêu, có một cái đầu bay lên, Kato Arai chết không nhắm mắt.  

             Gã đến chết cũng không thể nào ngờ rằng mình lại bị một sợi tóc chỉ bằng dây thép nhỏ cắt bay đầu!  

             “Xin lỗi nhé Thanh Thanh, tôi tới trễ rồi…”  

             Nhìn thấy cả người Hoắc Thanh Thanh máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất, hai mắt Diệp Phàm đỏ hoe, hàng nước mắt chảy xuống...  

             Hoắc Thanh Thanh đang định lắc đầu thì chấn động, cô ta khó khăn vươn tay lau nước mắt cho Diệp Phàm, run rẩy nói: “Sao anh lại khóc…"  

             “Không khóc, tôi không khóc, tôi tới đưa cô về nhà…”  

             “Được, về nhà thôi…”, Hoắc Thanh Thanh mừng rơi nước mắt.  

             Giọng Diệp Phàm run run, Hoắc Thanh Thanh đã chịu bao nhiêu đau khổ, cả người cô ta đều là vết thương, vết thương trên chân còn đang rỉ máu, nếu như anh tới trễ một chút thì dù anh có cứu được Hoắc Thanh Thanh, thì cô ta cũng đã bị làm nhục, e rằng cô ta khó mà sống tiếp được, anh hiểu rõ tính tình của Hoắc Thanh Thanh, cô ta là một cô gái rất kiên cường.  

             Thật ra, anh biết Hoắc Thanh có tình cảm đặc biệt với mình, chẳng qua là vì lòng anh chỉ có Hàn Tuyết nên không thể chứa chấp được ai nữa, anh vô cùng áy náy...  

             Phụ nữ là loài sinh vật cực kỳ nhạy cảm, Hoắc Thanh Thanh bị thương nặng như vậy nhưng vẫn cảm nhận rõ sự áy náy của Diệp Phàm.  

             “Anh đừng áy náy, tôi đã hứa bảo vệ tốt vợ anh mà, anh quên chúng ta là bạn tốt à, việc bạn bè nhờ vả, đương nhiên phải cố gắng hoàn thành rồi”.  

             “Mà tôi dụ người Tịch Quốc đi là để cho những người ưu tú của nhà họ Hoắc không đi chịu chết một cách vô ích, đó cũng là vì nhà họ Hoắc của tôi nữa, anh đừng áy náy…”  

             Diệp Phàm không thốt nên lời, từng lời nói bị nghẹn ở cổ họng, cảm giác áy náy trước giờ chưa từng có làm tâm hồn anh run rẩy.  

             Hoắc Thanh Thanh vỗ mặt Diệp Phàm, cô ta nở một nụ cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại có chút u sầu.  

             “Hoắc Thanh Thanh, mày không thể làm người phụ nữ xấu xa được…”, có một giọng nói vang lên trong lòng cô ta, nó không ngừng cảnh cáo bản thân cô.  

             Hoắc Thanh Thanh nở một nụ cười dí dỏm: “Anh cởi quần áo đưa tôi nhanh lên, anh muốn nhìn đến lúc nào hả, muốn nhìn thì tìm vợ mình mà nhìn đi…”  

             Diệp Phàm tỉnh táo lại, giờ anh mới để ý thấy nửa người trên của Hoắc Thanh Thanh chỉ còn một mảnh áo, anh vội vã cởi áo khoác của mình mặc cho Hoắc Thanh Thanh.  

             “Chậc chậc chậc… Hoạn nạn mới thấy chân tình, cảm động thật đó…”  

             Một giọng nói vang lên, nụ cười trên môi Hoắc Thanh Thanh cứng lại rồi biến mất.  

eyJpdiI6Ilk1Yk1VUHZUcE5Dd0JYYkhiVGJyaWc9PSIsInZhbHVlIjoiSlkya1RlOG1YUloyaDQ0bDJTU0x1aE43RnVtMUZQUkN3Qk82eEdmYkgzWFZ5cFdNYVhVdDNaOWE5V0srckkzUlRLamVMdWNuU1dRYjVcL1wvQU4xdmUzS0l6aCtFanJyRFJGbmY4blwvMlpWdGdrc2VoR2p6SzZiQ01lM0UzTmppWmVSZk90c1hPTWNHOStoXC9KWCthZGV6MTI3UHFOMG9PcDV2cmhBdHphYTJVaFRjd0Jpc2RBMnQ5eTRGeDc3OFNMdHFqcTlLbkE4UFwvTmErTGI2MzJYT1Q1YWJ3S0JaZjVoMGtPKzE3dE1DblVTOUxPXC9INmZnMVBKcHZKNWlCdVlENTIyQWo1RHhYcHpGZGp2bWsyeTRnaU9EMXlPXC92QXMyYUdKakxTRndHVmtod21TZU9BSnNUZGhEajVzVmxVKzlIdnFjXC9wdHlZVVlLVEZ4dytaNFwvd1ZLNjVQRVdST2s5Skhxd0hRVWdoYjkrclc5SW1IemhWYWEra1I0Z0liTzhCc2I4VjY5WFF6TWFjc29ycmZHYkN1QjVoSTM3ZmhLRktDeEtkU3FVN1wvZU9qOTQweUh5VnNpTHhlNDdzaFJBOCtuc09sWDhHbGMycE5sNnBPMEtEb1g3SFc1QkNua29xY3dFYTZjU1QzRmhibFhpaXBlRWJWRmNGcitvYWsyOVZsK3lxWE5lNkV1QVpGa2cwYlwvQ2tXVmc9PSIsIm1hYyI6Ijg2OTg3ZmI1NDQzNGEzYWQ4YTY4YzE4ZjdlNjY1ZWM1ZmM0M2Q3ZGI0ZTM3NWIwNzMwMzQ5MTkyNGIyMzY4ZmIifQ==
eyJpdiI6IithQXVNWlhPaTB0MEY0VjZscVZQSUE9PSIsInZhbHVlIjoicGRFdExYUHB5aXU5SXNuZkVVMk8xTXVrWCs4S0FvenFKeTRwOXozdXZQREYyTHI1eGo2SCs3OHN1RUUyKzhjSThpQUl2UFRsQ2pWXC8yTENXcXdic0FxcFl2MEJDeUM3V2kydTRNYjVjc1p3dUtpWHdRaU1QbnR5QUhZa1RvdXBUMEtYXC85d09rV2MxOERRakdyTmgzdHliXC9uRkVucmYzbUU3dkUyeEJEN01SMm04Y01qSTVnd2ROYlhUQVwvTzdWTWR1VjRsSzdkb2pkcVFFOTlmZzZvVm1nQko5VDI5N0dpMkdsY3oxQWQrWThySnZoRDZvMjhqbDRMc0J5VnRWYTVLZ0NmT0wyK1NTMWFKd1J5T3RpTE1sMnJIQTVkYWg0Y3ppNnRxK2tpdkNaVUFxWkE1Ym51MWJMd3p0Qlp2eEE4R21PRnhqM0w2aDI1dXJSdGxBdUo2SExMN0NkY3Nqc1JnUUNcL3RWakVsQnZBR204Nk9YdlFHcXViSFJTY2lTOTNUdXMwVjcrSWZYSU1JTCtYZVlmSHZBPT0iLCJtYWMiOiIxOWQ5NDY5NzYxMmI2MjFmNjY1OTJhMWE0OWNiMzJhNDZiMzNiOGFhMjI3MGE3NTNiNDY0ODU3MWUyODYzNjg4In0=

             Diệp Phàm quay người lại, hai mắt anh đỏ bừng, Diệp Phàm bùng nổ rồi!

Ads
';
Advertisement