“Hừ!”
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lẽo: “Hoắc Nguyên Vũ, anh đang bị thương. Nếu anh đi, chẳng những không giúp được gì mà còn có thể sẽ trở thành gánh nặng đấy”.
“Những người anh em này của anh đều tuyệt đối trung thành với nhà họ Hoắc, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy bọn họ bị chậm trễ thời gian điều trị, để lại tật suốt đời, thậm chí đau đớn mà chết đi?”
Diệp Phàm nhìn thẳng vào anh ta, Hoắc Nguyên Vũ nắm chặt nắm đấm, những điều Diệp Phàm nói là sự thật.
Những người anh em này đã tận tụy làm việc cho nhà họ Hoắc, anh ta không thể máu lạnh mà khoanh tay đứng nhìn được.
Diệp Phàm lại nhìn sang Âu Dương Ngọc Quân: “Cậu mang theo Hy Hy đi cùng bọn họ đi, nhỡ giữa đường gặp phải đánh lén thì giao cho cậu xử lý”.
Âu Dương Ngọc Quân hiểu được ý của Diệp Phàm, cậu ta trịnh trọng gật đầu.
“Diệp Phàm!”
Hoắc Nguyên Vũ bỗng nhiên trợn trừng hai mắt nhìn Diệp Phàm: “Đưa em gái tôi lành lặn trở về, Hoắc Nguyên Vũ tôi nợ anh một cái mạng!”
Diệp Phàm sững sờ, lập tức nở nụ cười: “Mạng của anh không đáng tiền, hay là anh tự giữ lấy đi, Thanh Thanh cứ giao cho tôi”.
“Tiểu Tuyết, em đi cùng mọi người đi. Nếu em muốn về Khu biệt thự số một thì để Ngọc Quân đi theo em, cậu ta sẽ bảo vệ em an toàn!”, Diệp Phàm nhớ đến cô nàng Chuột Bạch đang theo dõi Khu biệt thự số một, không dám chắc cô nàng Chuột Bạch kia có khả năng ném đá giấu tay hay không.
“Em chờ anh!”
Hàn Tuyết nặng nề gật đầu, chỉ nói ra ba chữ này.
Diệp Phàm hơi nhếch môi, nhấc chân bước vào trong rừng, không hề vui vẻ mà tràn ngập sát khí vô tận.
Chỗ sâu trong núi Bắc Mang, khóe miệng Hoắc Thanh Thanh ho ra máu, quần áo bị rạch nát, người loang lổ vết máu, cô ta đang điên cuồng trốn chạy.
Cô ta bị thương rất nặng, sau khi bị tiểu tông sư trong nhóm người Tịch này làm bị thương thì chỉ còn mỗi nước chạy trốn.
“Em gái à, đừng cố gắng làm chuyện vô ích nữa, nếu em có thể hầu hạ bọn tôi thật tốt thì bọn tôi có thể suy xét đến việc tha cho em một con đường sống, ha ha ha…”
Ba gã người Tịch đuổi theo phía sau cười lớn đầy ngông cuồng, mấy gã như mèo vờn chuột trêu đùa Hoắc Thanh Thanh.
Đặc biệt là quần áo của Hoắc Thanh Thanh, nơi nơi đều là vết rách, phong cảnh bên dưới nửa ẩn nửa hiện khiến ba gã người Tịch này lấp lóe ánh mắt đầy ham muốn.
“Vút…”
Một mũi tên bắn về phía Hoắc Thanh Thanh, vì không kịp né tránh nên mũi tên xuyên thẳng qua bắp chân cô ta.
Bị đánh úp bất ngờ, theo quán tính Hoắc Thanh Thanh lăn về đằng trước chừng bốn năm mét, va vào một tảng đá mới khó khăn dừng lại.
“Khốn khiếp!”
Hoắc Thanh Thanh phun ra một ngụm máu, bắp chân bị mũi tên đặc biệt của người Tịch bắn thủng, ngay lập tức máu chảy ồ ạt.
“Chạy đi, em cứ chạy tiếp đi nào…”
Ba gã người Tịch không ngừng cười to, mấy gã liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ háo sắc trong mắt đối phương.
“Khà khà khà… Cô em gái xinh đẹp như vậy, dù đang bị thương nhưng chơi thì vẫn thú vị đấy…”
Vẻ mặt Hoắc Thanh Thanh tái nhợt, cô ta nắm chặt mũi tên đang ghim vào bắp chân, nếu mà mấy gã người Tịch này muốn ** cô, lúc này cô ta chắc chắn sẽ tự sát trước.
Dù chết cũng phải bảo toàn sự trong sạch của mình, dù sao những gã này cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với một thi thể lạnh băng.
“Khà khà, tính tình thật mạnh mẽ, cô gái cương trực giữ gìn trinh tiết trong truyền thuyết Hoa Hạ đây mà…”
“Có điều, em cho rằng tự sát thì bọn tôi sẽ bỏ qua cho em sao?”
“Thật là ngây thơ đáng yêu, chẳng lẽ em không biết người Tịch chúng tôi có đam mê đặc thù sao?”
Lời mấy gã kia nói ra khiến sắc mặt Hoắc Thanh Thanh nhanh chóng thay đổi, những thằng người Tịch này cái gì cũng dám làm, chuyện vô nhân tính đến thế nào bọn họ cũng bày trò được.
Nếu như sau khi mình chết còn bị…
Hận, nỗi hận ngập trời, Hoắc Thanh Thanh chỉ mong bây giờ trời đánh một tia sét xuống trực tiếp biến cô ta thành tro bụi, đỡ phải chịu nhục ngay cả sau khi chết!
Ba gã người Tịch cách Hoắc Thanh Thanh không đến năm mét, gương mặt cô ta ngập tràn hoảng sợ, thậm chí ngay cả cơ thể cũng đang run rẩy!
“Yoshino, Arai, cô em gái này khả năng vẫn còn trẻ con, chúng ta ai lên đầu tiên đây?”
“Đương nhiên là tôi rồi, tôi là người đầu tiên phát hiện tung tích của cô ta!”, Kato Arai sốt ruột nói.
“Không, phải là tôi!”
Kato Yoshino không phục: “Mũi tên khiến cô ta hoàn toàn mất đi khả năng hành động là do tôi bắn ra, nếu không thì chúng ta còn đang đuổi như chó!”
Lời nói này phát ra, hai người đột nhiên liếc nhau rồi cùng nhau nhìn về người đặt ra vấn đề, Kato Arai mở miệng: “Ung-kun, vấn đề này có thể loại trừ cậu đầu tiên, nó sẽ do tôi với Yoshino-kun thảo luận. Hai chúng tôi ra nhiều sức lực nhất để bắt lấy cô em này, hy vọng Ung-kun hiểu được!”
Nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt Kato Ung âm u đi, bởi vì gã là người duy nhất không hề đóng góp chút gì.
Lúc gã chạy đến vây giết cùng, Hoắc Thanh Thanh đã bị thương nghiêm trọng. Nhưng mà, gã cực kỳ thèm muốn Hoắc Thanh Thanh!
Cứ thế chắp tay nhường Hoắc Thanh Thanh đi, gã vô cùng không bằng lòng, nở nụ cười lạnh: “Arai, Yoshino, hình như hai người đã quên mất một chuyện rồi?”
“Ồ! Mời Ung-kun nói rõ!”, hai người đồng thanh.
“Có lẽ hai vị quên mất là Kato Ken là chú của tôi. Lý do này đã đủ chưa?”
Hai người biến sắc, cùng nhìn thấy vẻ giận dữ trong mắt đối phương, không nghĩ đến vậy mà Kato Ung lại lôi Kato Ken ra để tạo áp lực cho bọn họ!
Kato Arai sầm mặt lại: “Ung-kun, mày như vậy sẽ khiến đại nhân Kato Ken phật lòng. Chiến lợi phẩm cần phải có chiến công mới được hưởng!”
Hoắc Thanh Thanh ngồi liệt một bên, giận dữ đến cả người run rẩy. Bọn súc sinh này lại coi cô là chiến lợi phẩm, thậm chí chỉ vì đoạt được lần đầu của cô mà nội chiến!
Ba người đứng một bên nội chiến, trong lúc đó, Hoắc Thanh Thanh cắn chặt răng, cắn chặt đến nỗi chảy ra một chút máu tươi, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy xuống, nhưng cô ta vẫn không kêu rên một tiếng.
Nếu nhìn vào thì sẽ nhận thấy Hoắc Thanh Thanh đang rút mũi tên ra từng chút từng chút một, đau nhức kinh khủng vượt quá sức chịu đựng của con người mà cô ta vẫn không phát ra một âm thanh nào!
Cách năm mét, tranh chấp của ba gã kết thúc. Kato Ung cao tay hơn một bậc, có một người chú tương đương với tiểu tông sư, gã thậm chí còn có thể nghênh ngang đi lại trong gia tộc Kato.
Hai người Arai, Yoshino còn cần Kato Ken chỉ đạo để bước vào cấp bậc cao hơn, không đáng giá vì một con đàn bà mà trở mặt với Kato Ung.
Kato Ung nhìn hai người chịu khuất phục nhưng mặt vẫn đầy phẫn nộ thì nhẹ nhàng cười nói: “Hai người cũng không cần tức giận như vậy, chắc chắn sẽ để lại một chỗ cho các cậu!”
Hai người sững sờ, trong chớp mắt hiểu được ý của Kato Ung thì trắng trợn cười to.
Cả hai mừng rỡ, dù vẫn còn chút giận dữ nhưng đã bình tĩnh hơn không ít.
“Cô em gái à, phục tùng tôi, tôi sẽ cho em vinh quang vô hạn…”, Kato Ung lại gần Hoắc Thanh Thanh nói.
Đáp lại gã là một ánh mắt tức giận, mong muốn chém gã thành ngàn mảnh.
“Thú vị đấy, tình tình càng mạnh mẽ càng kích thích. Cảm ơn em đã khiến tôi nổi lên dục vọng chinh phục dồi dào…”
Kato Ung liếm láp khóe miệng đầy biến thái, duỗi tay ra bắt lấy đỉnh núi của cô ta, gã muốn nghe tiếng hét đầy giãy giụa của Hoắc Thanh Thanh!
“Vút…”
Nhưng đúng lúc này, biến đổi khác thường xảy ra. Tiếng hét chói tai muốn nghe không hề có, thay vào đó là một mũi tên nhuốm đẫm máu tươi đâm về phía cổ Kato Ung!
“Roẹt...”
Một tiếng cắt rách da truyền tới, Kato Ung nắm chặt lấy mũi tên đâm trúng cổ họng, gương mặt dữ tợn đầy hối tiếc.
“Tao, hận…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất