Trong lúc nhóm Hàn Tuyết chạy trốn, Diệp Phàm vẫn đang cắt đá ở Trấn Ô Sao, mỗi nhát cắt đều vô cùng cẩn thận.
Cấu tạo của viên đá này rất kỳ lạ, nó không trống rỗng, mà là nối với nhau bằng từng lỗ nhỏ.
Tiếng nước vang lên trong lúc gõ vào là tiếng chất lỏng va đụng vào nhau trong các lỗ nhỏ.
Vậy nên lượng chất lỏng trong đó không nhiều, Diệp Phàm có thể đoán được rằng thứ này chính là Linh Nhũ trong truyền thuyết, là loại thuốc tiên trong đá được người xưa ca ngợi, giá trị của nó ăn đứt nhân sâm Tử Uẩn Long Hoàng.
Anh có cảm giác, chỉ vài giọt thôi cũng sánh bằng nhân sâm trăm năm mọc tự nhiên rồi.
Diệp Phàm lấy được ba mươi phần trăm, đựng khoảng nửa chai 500 ml, tuy rằng ít, nhưng giá trị cao ngất ngưởng.
Anh không vội vàng dùng nó, sau khi lấy được Linh Nhũ, vốn anh phải rất vui, nhưng không hiểu sao lại cứ mất tập trung, như thể sắp xảy ra chuyện gì đó chẳng lành.
Điện thoại của anh vẫn luôn không có tín hiệu, cảm giác bồn chồn khiến anh bực bội, thậm chí còn thấy đứng ngồi không yên.
"Anh Tống, có thể kiếm cái máy kích sóng không, điện thoại của tôi cứ mất tín hiệu mãi..."
Diệp Phàm tới tìm Tống Râu và hỏi. Đám Tống Râu quen thuộc với Trấn Ô Sao, có thể sẽ tìm được thiết bị kích sóng gì đó.
Tống Râu không làm Diệp Phàm thất vọng, ông ta quen biết một gia đình giàu có trong Trấn Ô Sao, bèn bảo anh chờ một lát, ông ta sẽ đi lấy.
"Anh Phàm, tôi không chịu nổi nữa rồi, nhất định phải dùng Linh Nhũ!"
Vết thương của Âu Dương Ngọc Quân ngày một nghiêm trọng, thực sự không thể chịu được nữa, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta gặp thứ này, không biết phải dùng thế nào.
Diệp Phàm nhìn cậu ta, bất chợt cười một tiếng, tiếng cười quái dị ấy khiến Âu Dương Ngọc Quân hoảng hồn.
Cậu ta nói với vẻ khó xử: "Khụ khụ, anh Phàm, tôi còn trẻ, không chơi gay..."
Diệp Phàm sửng sốt, anh chẳng quan tâm tới việc cậu ta đang bị thương, đá vào mông cậu ta một cái rồi hằm hè nói: "Mau lên..."
Vẻ mặt của Âu Dương Ngọc Quân nhăn như mướp đắng, nhưng cậu ta cũng biết Diệp Phàm muốn chữa trị vết thương cho mình. Tiểu Hy Hy thấy anh trai mình ăn đạp thì cười như nắc nẻ.
Âu Dương Ngọc Quân bị tổn thương, hầm hầm nói: "Nhóc vô lương tâm, em quay sang chỗ khác đi, anh phải cởi quần áo, con gái không được xem".
"Lêu lêu lêu... Xấu hổ chưa kìa...", Tiểu Hy Hy làm mặt hề, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người đi, tới cửa ngồi im ở đó.
Diệp Phàm không khỏi cảm thán, lúc Tiểu Hy Hy xoay người đi, anh nhìn thấy trong cặp mắt trong veo ấy ngập tràn sự đau lòng.
Tiểu Hy Hy mới bốn tuổi, nhưng lại chững chạc hơn bạn cùng lứa nhiều, có lẽ là bởi vì trải qua quá nhiều khổ sở nên mới ngoan đến mức khiến người ta đau lòng như thế.
Núi Bắc Mang ở thành phố Cảng, Hoắc Thanh Thanh dẫn người đón Hàn Tuyết, thậm chí ngay cả Hoắc Nguyên Vũ cũng ở đó.
Nhưng Hoắc Nguyên Vũ mới gặp Hoắc Thanh Thanh thôi. Tình trạng của anh ta không ổn cho lắm, đám cấp dưới đều bị thương hết, quần áo nhuốm màu đỏ tươi, trên cánh tay bị rạch ra mấy vết thương, không phân biệt được là máu của anh ta hay là máu của người khác.
"Anh hai, sao lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người vậy?", nhìn Hoắc Nguyên Vũ bị thương khắp người, Hoắc Thanh Thanh giận điên lên, nhưng tâm trạng cũng rất nặng nề.
Hoắc Nguyên Vũ đã luyện Mê Tung Quyền của ông tổ Hoắc Nguyên Giáp đến mức ảo diệu, chỉ còn một chút nữa là sẽ đạt tới cảnh giới hóa kình, cũng chính là tiểu tông sư.
Mặc dù có thể bây giờ anh ta chưa bằng Diệp Phàm, nhưng tuyệt đối không yếu chút nào, người bình thường làm sao có thể làm anh ta bị thương được.
Hoắc Nguyên Vũ nhếch môi, trầm giọng nói: "Bọn anh bị phục kích, không phải là lũ người áo đen ấy, mà là một nhóm khác, thứ bọn chúng dùng là Shuriken mà bọn võ sĩ Tịch Quốc thường dùng!"
"Shuriken?"
Hoắc Thanh Thanh nhíu mày, sắc mặt đột nhiên biến đổi hẳn: "Nếu em đoán không nhầm thì chắc là người của gia tộc Kato, bọn chúng muốn báo thù cho Ichiro Kato".
"Là bọn đã bắt cóc Tử Di đúng không?", Hàn Tuyết hỏi.
Hoắc Thanh Thanh gật đầu, trong lòng Hàn Tuyết cảm thấy vô cùng nặng nề, bị hai thế lực đuổi giết, bọn họ dữ nhiều lành ít rồi.
Kẻ thù của bọn chúng là Diệp Phàm, nếu không tìm thấy Diệp Phàm, bắt cô thì cũng là điều dễ hiểu, nhưng cô cảm thấy rất áy náy khi làm liên lụy đến Hoắc Thanh Thanh.
Hàn Tuyết cắn răng một cái, nghiêm túc nhìn Hoắc Thanh Thanh: "Thanh Thanh, hay là các cô giao tôi cho họ đi, trước khi tìm ra Diệp Phàm, tôi nghĩ bọn chúng không dám giết tôi đâu, nếu không Diệp Phàm sẽ phát điên lên ấy!"
"Tôi không thể làm liên lụy đến các cô được!"
Hoắc Thanh Thanh sầm mặt lại, cô ta trách móc: "Đừng nói những lời như thế nữa, anh ta dặn tôi bảo vệ cô, tôi lại giao cô cho bọn chúng thì là cái gì đây?"
"Tôi nói cho cô..."
"Vút..."
Còn chưa dứt lời mấy mũi tên nỏ bất chợt bay tán loạn, hai mũi trong số đó bắn về phía bọn họ. Hàn Tuyết giật mình, hét lên theo bản năng, Hoắc Thanh Thanh lấy tay bịt miệng cô, nhưng vẫn đã muộn rồi.
Vị trí ẩn nấp của bọn họ đã bị lộ, Hoắc Thanh Thanh cũng chẳng thể trách cứ Hàn Tuyết được. Dù sao Hàn Tuyết cũng chỉ là một cô gái bình thường, bị đuổi giết như thế, giữ vững tinh thần được đến lúc này đã là khó khăn lắm rồi.
"Vút vút vút..."
Mấy mũi tên nỏ bắn tới, cả nhóm người vội vàng tìm chỗ trốn, nhưng vẫn có người bất cẩn trúng tên, máu văng ra tung tóe.
"Chúng là người Tịch, tuy không đông, nhưng lợi hại hơn đám người áo đen kia", Hoắc Nguyên Vũ trầm giọng nói.
"Nhất định phải dụ chúng đi, tuyệt đối không được để hai thế lực ấy bao vây chúng ta cùng một lúc, bởi vì như thế thì chúng ta sẽ rơi vào đường cùng..."
Hoắc Thanh Thanh phân tích rồi đưa ra ý kiến của mình. Hoắc Nguyên Vũ sẽ dẫn Hàn Tuyết chạy về một phía, cô ta dẫn một nhóm dụ lũ người Tịch sang hướng khác.
Nhưng Hoắc Nguyên Vũ lập tức phản đối ngay. Người Tịch còn nguy hiểm hơn đám người áo đen, anh ta không thể để em gái mình đối mặt với kẻ địch mạnh hơn được.
Chỉ có điều anh ta không thể nói được gì trước lời phản bác của Hoắc Thanh Thanh.
Hoắc Nguyên Vũ luôn tu luyện võ học ở trong nhà họ Hoắc, còn Hoắc Thanh Thanh thì gia nhập môn phái bên ngoài.
Mặc dù những gì cô ta học được hơi hỗn tạp, nhưng thường xuyên tiếp xúc với rừng núi, đánh nhau trong rừng như thế này quen tay hơn Hoắc Nguyên Vũ.
"Em cẩn thận đấy!", Hoắc Nguyên Vũ hô lên một tiếng rồi dẫn Hàn Tuyết chạy về một hướng khác.
Con dao găm trong tay Hoắc Thanh Thanh lóe sáng: "Các anh cố gắng áp chế hỏa lực, em đi một lát rồi sẽ quay lại".
Hoắc Thanh Thanh ngậm dao găm trong miệng, thoắt cái đã rời khỏi đây. Cô ta định tiến hành ám sát!
Ở một bên khác, nhóm của Hoắc Nguyên Vũ mới đi được một đoạn thì đã bị đám người áo đen tập kích, hai bên bắt đầu dây dưa đánh nhau.
...
Trong khu biệt thự số một, Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm đều đang ngồi trong phòng khác. Đã mười một giờ rồi nhưng bọn họ vẫn chưa ngủ, còn Hàn Tuyết thì vẫn chưa về.
Hàn Tại Dần nói với vẻ mặt lo lắng: "Tú Cầm, bà nói xem, liệu có khi nào Tiểu Tuyết nghĩ quẩn và xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Hừ, nó dám!"
Nhất định bà ta phải thay đổi tư tưởng cố chấp của Hàn Tuyết, ít nhất cũng phải bắt cô mang quà cáp tới nhận lỗi với Lâm Thanh Đế.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất