Trăng sáng sao thưa, vạn vật tĩnh lặng!  

             Trên con đường đến núi Bắc Mang đang diễn ra một cuộc truy đuổi vô cùng kịch liệt.  

             Hàn Tuyết khó khăn điều khiển xe chạy trên đường, cô không dám về khu biệt thự số một, nếu lộ ra vị trí của khu biệt thự sẽ càng nguy hiểm.  

             Cô chỉ có thể đi tiếp về phía núi Bắc Mang.  

             Hoắc Thanh Thanh bên kia vẫn luôn giữ liên lạc, dẫn theo một đội ngũ đến tiếp ứng.  

             Trong một khách sạn nhỏ ở phía đông thành phố, đám người Tịch tụ tập một chỗ, Kato Shusang cùng Kato Koji sát khí đằng đằng, Kato Yehe thì phải ngồi xe lăn bởi vì bị Diệp Phàm đánh cực kỳ thê thảm.  

             “Vừa có tin tình báo, xe của Diệp Phàm bị truy sát, có một thế lực khác muốn giết Diệp Phàm, chúng ta phải hành động ngay thôi, mục đích của đối phương chắc là nhắm vào dao găm Bách Tích – Long Lân”.  

             “Đợi chút đã, đợi anh Kato Ken về rồi nói…”  

             Người này vừa dứt lời liền có hai người đang rảo bước vào trong, trong đó có một người tay cầm một cái hộp bằng hợp kim, hơn nữa còn dùng còng tay còng lại!  

             “Anh Kato Ken, có một thế lực đang đuổi giết Diệp Phàm, chúng ta có nên ra tay không?”  

             Kato Ken không lộ cảm xúc: “Nguồn đáng tin cậy chứ?”  

             Người này gật mạnh đầu, sắc mặt Kato Ken u ám: “Lập tức hành động, báo thù cho Ichiro – kun!”  

             “Vâng!”  

             Trên đường lên núi Bắc Mang, Hàn Tuyết ngày càng bất lực, Hoắc Thanh Thanh chưa đuổi đến, mà xe ở phía sau càng đâm điên cuồng hơn.  

             “Rầm”.  

             Kèm theo tiếng hét của Hàn Tuyết, chiếc xe địa hình cuối cùng cũng không khống chế được, đâm vào lan can chắn trên đường, lao xuống con đê bảo hộ.  

             Tiếng phanh xe chói tai vang lên, hai chiếc xe như dừng lại cùng lúc, một đám người mặc đồ đen bước xuống, người nào người nấy đều cầm theo súng ống!  

             “Cho người xuống kiểm tra, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bắt ả đàn bà của hắn, tao không tin hắn không lộ diện!”  

             Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen lạnh như băng, bọn họ đến thành phố Cảng đã bốn ngày trời, nhưng vẫn không truy ra dấu vết của Diệp Phàm, chỉ có Hàn Tuyết lượn qua lượn lại.  

             Đợi chờ càng lâu, chuyện không lường trước được xảy ra càng nhiều, vì để ép Diệp Phàm xuất hiện, đám người lên kế hoạch bắt Hàn Tuyết, nhưng chỉ không ngờ rằng Hàn Tuyết lại có thể phát giác ra họ!  

             Trong chiếc xe nát bét, Hàn Tuyết rất may mắn không bị bất tỉnh, chỉ bị va chảy máu đầu!  

             Chuông điện thoại reo lên, là Hoắc Thanh Thanh gọi tới, sau khi biết tình hình của Hàn Tuyết, bảo cô lập tức bỏ xe chạy vào trong rừng Bắc Mang.  

             Rừng cây rậm rạp sẽ kéo dài thời gian cho cô, Hoắc Thanh Thanh bọn họ đến chân núi Bắc Mang rồi.  

             Hoắc Thanh Thanh thử liên lạc cho Diệp Phàm, nhưng đầu dây bên kia vẫn báo ngoài vùng phủ sóng  

             “Hắc Vương, không có người?”  

             Một nhóm người áo đen xuống tìm kiếm quay về báo cáo, tìm trong tìm ngoài cũng không thấy tung tích của Hàn Tuyết.  

             “Thú vị thật, tất cả xuống xe, vào rừng tìm kiếm!”, người đàn ông vừa nói xong, đám người áo đen như bầy châu chấu nhanh chóng tiến vào rừng.  

             Hàn Tuyết nắm chặt điện thoại, chạy bạt mạng không có phương hướng vào rừng, chỉ có thể cầu mong Hoắc Thanh Thanh sớm tìm thấy cô, may mà hôm nay Hàn Tử Di hẹn gặp bạn, không đi cùng cô, nếu không sự tình sẽ càng hỗn loạn!  

             Trong trấn Ô Sao bên biên giới, tại một quán rượu nhỏ mở cả ngày lẫn đêm, tiếng cụng ly, hò reo vang lên không ngớt, trận chiến hôm nay thuận lợi ngoài dự tính.  

             Bọn họ người một phương, tuy rằng chịu không ít thương tích, khoảng 60 – 70%, nhưng không có ai chết, mà đây phần lớn đều là công lao của Diệp Phàm với Âu Dương Ngọc Quân!  

             Ban đầu cho rằng đã hoàn toàn mất liên lạc với Âu Dương Ngọc Quân, tuy lão Thương chỉ biết đánh đánh giết giết, nhưng cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, tỏ ý muốn chia cho cậu ta một phần chiến lợi phẩm.  

             Mọi người đều thấy rõ sự hữu dụng của Âu Dương Ngọc Quân, không ai phản đối.  

             Lão Thương cùng Tống Râu bàn bạc một lúc, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, phân đồ ra thành chín phần, cậu ba phần, Ngọc Quân một, còn lại năm phần của chúng tôi, được chứ?”  

             Diệp Phàm cười cười, không có ý kiến gì khác!  

             Làm người phải biết đủ, ban đầu anh chỉ có hai, bây giờ cho anh ba, lại cho chia cho Âu Dương Ngọc Quân một phần, là bốn phần rồi, lão Thương đúng là người rộng lượng.  

             “Lão Thương, khi nào thì chia đá?”, Âu Dương Ngọc Quân có hơi gấp gáp, Diệp Phàm đã đưa một dòng linh lực vào người cậu, nhưng hình như bây giờ đã tiêu hao hết rồi!  

             Một khi tiêu hao hết, vết thương của cậu ắt sẽ tái phát, cho nên cậu rất cần linh nhũ trong lời đồn thổi có trong đá cược ngọc.  

             “Được, gặp ngày không bằng chọn ngày, hôm nay chia luôn đi!”, lão Thương định chuẩn bị đến Côn Minh mới chia, nhưng rất rõ ràng là không chỉ mình Âu Dương Ngọc Quân mà cả chính các anh em của ông ta cũng nóng lòng chờ mong!  

             Mọi người chuẩn bị chu toàn, bắt đầu cắt đá, loại bỏ từng tầng từng lớp vỏ đá, bởi vì cắt đá làm rung động mạnh, dường như bên trong hình thành nên sự cộng hưởng, rung động đến mức tiếng sóng nước bên trong cũng rõ ràng hơn.  

             “Chảy rồi, chảy rồi…”  

             Một ông chú cao to vô cùng kích động kêu lớn, viên đá chảy ra chất lỏng màu xanh lam, mang theo mùi hương kỳ lạ, mà sau khi ngửi nó những người vừa chiến đấu mệt nhọc cảm thấy vô cùng sảng khoái, thư thả…   

             Trong núi Bắc Mang, thành phố Cảng, tình cảnh của Hàn Tuyết rất không ổn, một đội gồm năm người do Hoắc Thanh Thanh cử đến đã tìm thấy cô, nhưng họ lại bị đánh úp.  

             “Để người đàn bà đó lại, các người có thể đi!”, người đàn ông mặc đồ đen bí ẩn kia hét lớn với mấy người Hàn Tuyết.  

             Đến tiếp ứng Hàn Tuyết đều là những người tài giỏi của nhà họ Hoắc, câu trả lời của họ rất đơn giản, đó là không ngừng bắn súng đáp trả, khi chia các nhóm ra tìm người, Hoắc Thanh Thanh đã ra mệnh lệnh chết, hễ tìm được người thì không từ giá nào, phải bảo vệ Hàn Tuyết an toàn.  

             Hoắc Thanh Thanh hiểu rõ, nếu Hàn Tuyết có mệnh hệ gì, Diệp Phàm chắc chắn sẽ phát điên, đến lúc đó không phải chỉ đơn giản là chết người.  

             Có điều, hành động của nhóm người nhà họ Hoắc đã chọc giận đám người áo đen không nói sõi tiếng Hoa Hạ này.  

             “Bằng bằng”.  

             Sau những hồi súng liên thanh, trong nhóm người bảo vệ Hàn Tuyết có hai người trúng đạn ngã xuống, năm người chỉ còn lại ba, họ rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc.  

             “Hoắc Chương, cậu đưa cô Hàn đi trước, đi tìm cô cả hoặc cậu hai, hai người anh chặn bọn chúng lại”, đội trưởng ra lệnh, đám người áo đen này không tầm thường, kinh nghiện chiến đấu vô cùng phong phú, nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ là lính đánh thuê quốc tế.  

             Nếu đó là thật thì chỉ dựa vào ba người họ, căn bản không có khả năng chống chọi, thậm chí không thể kiên trì đến lúc Hoắc Thanh Thanh đến chi viện.  

             “Tôi không đi, muốn đi thì cùng đi!”, đôi mắt Hàn Tuyết hoen đỏ, hai người vì cô mà bị thương, bảo cô bỏ họ lại, tự mình chạy tìm đường sống, cô không làm được.  

             “Cô Hàn, bây giờ không phải lúc nói nghĩa khí, cô không đi, chúng tôi sẽ phải mang theo cô, còn phải chia người bảo vệ, không thể chiến đấu tốt nhất!”, đội trưởng nghiêm túc nói.  

             Hàn Tuyết hiểu rõ đạo lý này, bản thân mình là vật cản, cô còn muốn nói gì đó, đội trưởng đã ra lệnh bảo Hoắc Chương đưa Hàn Tuyết tiến vào rừng sâu.  

eyJpdiI6ImN2c0loVTkyTE1DTzBQbEg2enV1M1E9PSIsInZhbHVlIjoiNE00OEVMRW1wQ1hsRHd1OVpYV21NNDZYOVp2VFN5eE5mbUUxbkl3cFJ2U2dwT3BIc0V4eUJ1c296cklPR2dzKzc1b3pZaWRNU1JyeU04VlRiUHJ2cGF3SzM3VlVmZmRwUzdvNzA1Z2FjMW0zQzlcL3VlV2s1QVZLMmtaeW1qcmxSWjljdFZsaDVwWlVuMmd1enk3dVwvNExibnNFY0UweWp4MVhNbHNXR3lBV3dCXC8yOXBcL1BVQ3cweDE3dnh5RnNFUUVXMW1PNUl5dEI4TEcxZzJzMnZZK3ZHR0RpM2gwN3Q3UkZjcHBPQ3preGJRd2VnZFFxVlNDaDVoclwvdytERENFNTZoejVrYWZ4NzZVNlNiNmVNMUNzRFwvb2ZHN1ZoTWVcL0c2QXVIanBUbmhKOENQM0FvRFRWQVNONkhhczVGa1RjXC90dnRCaW9XYnJZK0owbU5HSDBkVEZtTVVVS1puY2ZqcnF6RWw4WmpGZEQzeTdnZndqMDNwdXgxd05YeEM0MUwiLCJtYWMiOiI3ZWEwNGIzNzdkNjhiOWNhMWUzOWJlZWRhYTZjNDZlZTdmMDUwZjg1NDRlZmQ2ZTBjZGQwOWJlZmZhM2ZjMzg2In0=
eyJpdiI6Ik1tdXBwTGRTY0Q0VCtIWEQycjlQOFE9PSIsInZhbHVlIjoidDVSUCtJdlwvNEFnVTFSM2dkalhCdEF5YzBBcmNPaFQ3RFNEV3NDR25XNkxNa3RnQVk4cUJBYUkzN0NSTkpVRDV6ZGltVzBPcytqY2FKdTUzOGRwdjFLUjlQeUtnR0xsUE40RXZITWJHOUZ0akorb2dBbWlDc0doQXBwN1BcL2pBWE5MbU1YUVNYNzJ6N2w4NElpdFlvRVRGODRkODcyc3RCWUxXSUJXeHV5NFd0eUdmRkFIbzY0OW5OOFRINUNrYkRkWHRBK1wvRkI4Q21INlVnXC9hMzBHTXl5RXFcL0hBM0hidVQycmRZNVNIOXdTN3I2bGlCTEprdFVEQVpwRENRR1Vrd1wvblBiUEVHclowR1lUc09pczhMY0Uxb2FKZVpscEVWMW9QWTJjRVZZU3M9IiwibWFjIjoiZDE3ODgyOTljMTYzNmM0MmM2YzUwYmVhZDM3NTMzMjBjMjUwNjQ5YWVkNTNmNzI2MDZkZDYzYTQ5ZmM5OThkYyJ9

             Trong chốc lát tiếng súng trong khu rừng vang lên càng mãnh liệt!

Ads
';
Advertisement