Trên núi Bắc Mang, Hoắc Thanh Thanh thành công di chuyển và ẩn núp ra sau một người Tịch, khi nhìn thấy khuôn mặt của tên đó, Hoắc Thanh Thanh không khỏi nở nụ cười.  

             Tên này chính là Kato Shusang, kẻ từng bị Hoắc Nguyên Vũ hạ nốc ao.  

             Hoắc Nguyên Vũ đánh hắn ta bay ra khỏi võ đài, ho sặc sụa ra máu, vậy mà chỉ mấy ngày đã nhảy nhót tưng bừng rồi, còn đuổi giết bọn họ nữa chứ!  

             "Vút..."  

             Hoắc Thanh Thanh nhảy xuống từ trên cây, tăng nhanh tốc độ, con dao găm trong tay lóe ra tia sáng khát máu.  

             Kato Shusang bỗng cảm thấy phần gáy lành lạnh, hơi lạnh xộc lên đầu. Hắn ta không kịp nghĩ nhiều, cứ thế lao sang bên cạnh.  

             "Phập..."  

             Âm thanh khi dao cứa vào làn da vang lên, ngay sau đó là tiếng thét thảm thiết của Kato Shusang.  

             Máu tươi tuôn ra trên cánh tay bên trái, da thịt bị rạch ra, nhìn thấy rõ xương trắng.  

             Mặc dù Kato Shusang đã né được đòn tấn công chết chóc ấy, nhưng cánh tay của hắn ta suýt thì bị chém đứt.  

             "Ngu xuẩn! Ra là mày!"  

             Kato Shusang lập tức nhận ra Hoắc Thanh Thanh. Mấy hôm trước, sau khi Hoắc Nguyên Vũ đánh bại hắn ta, hắn ta đã chú ý thấy Hoắc Nguyên Vũ trò chuyện rất thân thiết với Hoắc Thanh Thanh.  

             "Thằng người Tịch, là bà cô của mày đây..."  

             Hoắc Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, cầm con dao găm lao tới, thậm chí còn nghe thấy tiếng xé gió rít gào.  

             Kato Shusang tức điên lên. Ả phụ nữ này dám đánh lén hắn ta, thậm chí suýt thì thành công, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với võ sĩ Tịch Quốc.  

             Kato Shusang vung thanh Shuriken dài một mét lên, đâm về phía Hoắc Thanh Thanh khi cô ta đang xông tới.  

             "Keng..."  

             Shuriken và dao găm va đụng vào nhau, bắn ra ánh lửa lấp lóe, bởi vì yếu hơn Kato Shusang nên Hoắc Thanh Thanh không dám chọi cứng.  

             Cô ta mượn lực để lộn nhào một cái, chộp lấy cành cây trên đỉnh đầu rồi dồn lực vào cánh tay, sau đó bất ngờ bắn về phía Kato Shusang một lần nữa.  

             "Phập..."  

             Hoắc Thanh Thanh lại thành công, chém một nhát vào cạnh sườn Kato Shusang, khiến hắn ta đau đến mức suýt thì quỳ xuống đất.  

             "Ngu xuẩn, mày đánh lén, không phải hạng quân tử..."  

             Kato Shusang tức nổ phổi, lúc trước bị Hoắc Nguyên Vũ đánh bị thương, vừa rồi Hoắc Thanh Thanh còn đánh lén, nếu không thì hắn ta cũng chẳng thảm đến mức này, hơn nữa mới chỉ được mấy chiêu thôi đó!  

             "Ha, tôi là con gái, chẳng phải quân tử gì hết..."  

             Hoắc Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó bật lên khỏi mặt đất, túm lấy cành cây trên đỉnh đầu rồi nhảy vọt liên tục như một chú khỉ, đến khi xuất hiện, con dao găm đâm thẳng vào cổ họng Kato Shusang.  

             "Phập..."  

             Con dao đâm xuyên qua cổ họng, Kato Shusang run rẩy khắp người, nhìn chằm chằm vào Hoắc Thanh Thanh với vẻ mặt ác độc, máu tươi đổ ra không ngừng.  

             "Xoẹt..."  

             Sau khi rút dao ra, Hoắc Thanh Thanh nhanh chóng biến mất, tiếng động trong lúc đánh nhau đã khiến lũ người Tịch khác kéo tới rồi.  

             "Ngu xuẩn, Shusang kun...", tên người Tịch gào lên, trên cổ họng của Kato Shusang có một lỗ máu chói mắt.  

             "Có sát thủ đang ẩn núp, bắt hắn ra đã", người Tịch nổi cơn thịnh nộ, sát thủ ẩn náu như thế này có lực sát thương lớn hơn tay súng nhiều.  

             Tại Trấn Ô Sao ở biên giới, Tống Râu cầm một thứ đồ trông như cái nồi về.  

             Ông ta nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt áy náy: "Cậu Diệp, để cậu đợi lâu rồi, xin lỗi nhé. Thiết bị của bạn tôi hỏng rồi, anh ta cho tôi mượn cái này, đi đi về về nên tốn khá nhiều thời gian..."  

             "Không sao, mượn được là ổn rồi, cám ơn anh Tống..."  

             Diệp Phàm không trò chuyện gì nhiều, bởi vì anh càng lúc càng thấy thấp thỏm không yên. Anh đã sử dụng cách bói toán mà thầy mình dạy để tính thử thì được biết là có một kiếp nạn ở phía đông, nhưng lại không tính rõ ra được là kiếp nạn gì.  

             Một là bởi vì khoảng cách xa, hai là bởi vì anh không lành nghề, xem phong thủy cho người ta thì còn được, chứ bói ra điềm ác để né tránh thì chưa đến nơi đến chốn.  

             Khi đã điều chỉnh máy kích sóng, rốt cuộc điện thoại của Diệp Phàm cũng hiện lên hai vạch sóng. Đúng lúc này, điện thoại của anh liên tiếp nhận được tin nhắn.  

             Diệp Phàm mở ra xem, sắc mặt anh thay đổi hẳn. Hàn Tuyết gọi cho anh không dưới trăm cuộc điện thoại, Hoắc Thanh Thanh cũng gọi mấy chục cuộc.  

             Xảy ra chuyện lớn rồi!  

             Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Phàm, một tay anh nắm chặt lại.  

             Anh gọi vào số của Hàn Tuyết, chờ đợi cô bắt máy...  

             Ở núi Bắc Mang, Hoắc Nguyên Vũ vừa dẫn dắt mọi người phá vây được một lần, những vết thương trên người anh ta ngày một nhiều, đúng lúc này, chuông điện thoại của Hàn Tuyết vang lên.  

             Cô lấy ra xem, là Diệp Phàm gọi tới, bèn run rẩy ấn bắt máy.  

             "Diệp Phàm..."  

             Hàn Tuyết chỉ gọi một tiếng rồi mất bình tĩnh, cô bật khóc thành tiếng. Ở đầu bên kia, Diệp Phàm lập tức căng thẳng tột độ, trái tim như thắt chặt lại.  

             Anh hô to vào điện thoại: "Tiểu Tuyết, em đừng vội, có gì hãy nói với anh..."  

             "Em bị đuổi giết..."  

             Hàn Tuyết cố gắng ngừng khóc, tóm tắt chuyện mình bị đuổi giết cho Diệp Phàm nghe. Ở đầu bên kia, khắp người Diệp Phàm hừng hực sát khí, khiến Tống Râu phải rùng mình.  

             "Tiểu Tuyết, em đưa điện thoại cho Hoắc Nguyên Vũ đi!"  

             Hàn Tuyết đưa điện thoại cho Hoắc Nguyên Vũ, trong điện thoại vọng ra giọng nói lạnh lẽo của Diệp Phàm.  

             "Đảm bảo sự an toàn của Tiểu Tuyết, Diệp Phàm này nợ anh một cái mạng!"  

             Dứt lời, Diệp Phàm tắt máy luôn. Thực lực bát đạo ám kính tuôn ra, áp lực khổng lồ khiến Tống Râu ứa ra mồ hôi lạnh. Ông ta không biết vì sao Diệp Phàm lại nổi giận một cách đáng sợ như thế.  

             "Anh à, anh sao vậy?"  

             Giọng nói non nớt của Tiểu Hy Hy vang lên, khiến Diệp Phàm bừng tỉnh. Anh quên mất nơi này còn có một cô bé, không thể chịu nổi sát khí tản ra từ người anh.  

             "Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì vậy? Cần gì thì cậu cứ việc mở lời", Tống Râu trầm giọng nói.  

             Diệp Phàm hít một hơi thật sâu: "Tôi cần một chiếc xe tới sân bay gần nhất, lên chuyến máy bay sớm nhất về thành phố Cảng!"  

             "Anh Phàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", Âu Dương Ngọc Quân trầm giọng nói.  

             Diệp Phàm im lặng giây lát: "Chị dâu cậu bị đuổi giết, bây giờ đang chạy trối chết trên núi!"  

             "Có thể bệnh của Tiểu Hy Hy phải gác lại đã, đợi tôi xử lý xong xuôi..."  

             "Không, tôi sẽ đi với anh, không phải vì Hy Hy, mà là vì một tiếng anh em!", vẻ mặt của Âu Dương Ngọc Quân rất kiên định, cậu ta ngắt lời Diệp Phàm.  

             Nếu không có Diệp Phàm, rất có thể cậu ta và em gái mình đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi, ân tình ấy còn cao hơn núi, sâu hơn biển.  

             Diệp Phàm còn định nói thêm gì nữa, nhưng Âu Dương Ngọc Quân lập tức ngăn cản, thậm chí ngay cả Tiểu Hy Hy cũng khuyên Diệp Phàm, để Âu Dương Ngọc Quân đi theo trợ giúp.  

             Tống Râu hơi lúng túng: "Cậu Diệp, tôi..."  

             "Tôi hiểu, anh Tống lo xe và chuyến bay sớm nhất cho tôi đi, Diệp Phàm sẽ cám ơn anh sau".  

             Tống Râu không nói nhiều nữa, bất chấp bây giờ đang là nửa đêm, sử dụng mạng lưới quan hệ của mình để hỏi thông tin về chuyến bay sớm nhất, thậm chí còn hỏi xem có thể tăng thêm một chuyến bay được không, tiền không thành vấn đề.  

eyJpdiI6IlNoREhBMVROK3FwQVR4SExSS3FqR1E9PSIsInZhbHVlIjoiU25tUWZBOXdqZmEyblkzSkNORFZWWjR5V29tXC9jR1wvXC9mWkRWZWRnbTVNWlRtclN6Y2VXemJmaHp2cnVwRVpRQTZ4YkRNTEg4Sms3d1hFeGlOd3Y4MmxiKzNEMW5Hd1R6ZmlIekU4em44bUdCZm9yZDdOSFFaUFwvRGswc2RcL1FGQmtIOGd1NUVZOG50WjBnaU5UVmJhXC9HTTFTNVB3dUVyM2dET2ZUMFo4TUtkOURFemVOM0F2RGZVWSt2MkgxTGJ6aUdWVnpXdDN6NjhsTld6anNLdUZLOFJ3RmJOQnhSUk5TakRmZFgwM1JKOVA1cng4dGEyWDB1UzJRXC9TYmZBaVhoUkZPR2t1bnJuQnVhMFA5XC8rSThGMHJMT1wvNCsrOFkxTTlRV1kzTmJRN2V1d2Z4cHFYU0wwVUhJNUpUbFR4ZHJQTlR2bDNHbnpKS3loNThBaitmMUxzNGdOemR2bmsrRXpqdHZYK3Qzc2YyTXIxTEpCUG9yMlJCMzJ1VmlvNVRiM1dQVSthN0NKREd0Z09COEI4NEpIVXNkQXJYcENsZDBodDdrOTZndmp4U0VtUVZDT2Q0Qmw0VEVrVE8rYzBVT1c1S3N1TlJHQmFETlBpT2J5c0dlOVE9PSIsIm1hYyI6ImJmOGM3MDAxMDlmNzUyMmViNTU1ODM1MTE0NWI1MzEzNzFjMmFjZWQ2NDRiZDExOWUwOTBkYTJkMmU5NzJkYmMifQ==
eyJpdiI6InVud2lKZExCaFhlTWc5cGFmUEt6SEE9PSIsInZhbHVlIjoiVlNZSUcrMDUxMlNqU3ZuNmdaQXBtM3BwOW0wZ0grc1ZNSTlQUHRVMU5VY096RUF1UURXRG1lVmJaUUdGcTFQYXhwMjY0aHdoZFk4YmNlNDkrOFVCV1ZGYzZYZjZwZXVcL2hQYVlPN3FGOEdRS24yMVZjSzZrMVBuejdqcUlPV2NZaHhXdGxiQUdpa000UFlGMXl6WTk3ZGFFUmx3TnFNREtEanRQdXlnNVFCNzJuM2lyXC9jamlQMzd4OVNxVWsyYUNndkUyMGVQUmFiTFFQbUZaQlduOTRjcXlGS2d1eU9McW40ZyswV3ljVlwveENxaWhCTHJ0cmw3dnY5eGRIdmFyVWt6YXNVbjk0aW42Yk96NkVpbnRxN2FMQmVITnhDdTdrU1wvOWM3QTY4NVRNTHluMnVlWlwvdytuOHpXNm5ReUxSRjNKSFVmbmhqMk5EV29jejA4OTNSMFJVWnp0K0psa3ZPRDJzV0JMK1N0dnR3d3lrQkc3aW9zQjg3VFwva2w5QXdRU3lUSjdBcjIxTWZ6aGZrNzdRYU9udDh0a0djbEdmMGxhUFozb2V4SXJBMD0iLCJtYWMiOiIzNWFkZGU0ODYxYWVjOWIyMDkzNzFkOWYzYTI2Y2JhNzRhODZkN2E4Yzc4MDIxM2M5ZTI4MWM2NGE5ZWI2ZDBjIn0=

             Nếu anh không đi thì sẽ bảo vệ được Hàn Tuyết, chứ không phải cách xa muôn trùng khi Hàn Tuyết cần anh nhất, ngay cả điện thoại cũng không gọi được.

Ads
';
Advertisement