Hàn Tuyết chạy ra khỏi nhà hàng, ngồi một lúc trong xe mình nhưng vẫn không hết giận dữ.
Lưu Tú Cầm đúng là quá khốn nạn, cô cảm thấy đau xót vô cùng vì mình có người mẹ đểu giả như thế, lại muốn đẩy con gái mình lên giường với kẻ khác.
Mà gã Lâm Thanh Đế kia chính là sói đội lốt người, bên ngoài lịch thiệp đường hoàng, thực ra bên trong là một tên dâm dục.
Hàn Tuyết khởi động xe, nhanh chóng trở về khu biệt thự số một.
“Đuổi theo!”
Cách đó không xa có hai chiếc xe địa hình, gần như đồng thời nổ máy, theo sát phía sau.
“Cậu Lâm, chuyện vừa rồi tôi sẽ cho cậu một lời giải thích, cậu yên tâm, đừng tức giận…”
Trong nhà hàng, Lưu Tú Cầm khom lưng cúi đầu xin lỗi Lâm Thanh Đế, trông rất hèn mọn.
“Giải thích?”
Lâm Thanh Đế cười khẩy: “Dì à, dì có biết đánh vào mặt tôi nghĩa là gì không? Là đánh vào mặt của cả nhà họ Lâm ở thủ đô đấy, dì nói dì có thể giải thích cho tôi cái gì?”
“Ôi…vậy…vậy phải làm sao?”, Lưu Tú Cầm sợ nhất là câu đó, thể diện của gia tộc lớn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác, bà ta sốt ruột như con kiến nằm trên chảo lửa.
Quà gặp mặt có thể bị đòi lại thì thôi đi, nhưng quan trọng là phải chịu lửa giận của nhà họ Lâm ở thủ đô, chắc chắn sẽ thiêu rụi bà ta mất.
Lâm Thanh Đế đắc ý trong lòng, còn không dọa chết bà chắc?
Có điều, bên ngoài hắn ta vẫn thể hiện rất cáu giận, trầm giọng nói: “Dì, dì biết tôi yêu thầm Hàn Tuyết hai năm rồi, cô ấy tát tôi một cái có thể là có hiểu nhầm, tôi sẽ bỏ qua, nhưng có thằng con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp kia mê hoặc cô ấy, như vậy thì tình cảm của chúng tôi sẽ không phát triển được, tôi đề nghị…”
“Hành động trước, để gạo nấu thành cơm!”
“Lạch cạch!”
Cốc trà trong tay Hàn Tại Dần rơi xuống mặt bàn, ông ta tức giận nói: “Cậu Lâm, cậu đang cưỡng ép quá đáng rồi đấy, dưa chín ép thì không ngọt, Tiểu Tuyết đã kết hôn rồi, vậy…”
“Bộp”.
Lời còn chưa nói xong, Lâm Thanh Đế đã đập mạnh bàn, khiến đám người sợ giật nảy người.
“Hàn Tại Dần, chú ý lời nói của ông, tôi không bàn bạc với ông, chuyện này tôi nói rồi, nên làm gì thì các người tự xem xét mà làm, đánh vào mặt tôi không có dễ giải quyết vậy đâu!”
“Hừ!”
Lâm Thanh Đề gọi thẳng tên Hàn Tại Dần, không chừa cho ông ta chút thể diện nào.
“Chú ba, thím ba, hai người nghĩ kỹ đi, trong thành phố Cảng này ai có tư cách tát vào mặt cậu Lâm chứ? Ai dám tát cậu Lâm đây? Đừng hồ đồ nữa, đây là cơ hội để hai người trở thành bố mẹ vợ của nhà giàu ở thủ đô đấy!”
Hàn Bách Hào đứng dậy, trong lòng không ngừng cười mỉa.
Sau đó ba người rời đi, chỉ còn lại hai người Lưu Tú Cầm cùng Hàn Tại Dần.
“Chát”.
Đột nhiên một cái bạt tai đau điếng tát vào mặt Hàn Tại Dần, Hàn Tại Dần bưng mặt không thể tưởng tượng nổi: “Sao bà lại đánh tôi?”
Lưu Tú Cầm bực bội vô cùng: “Đánh ông không có mắt nhìn, cậu Lâm là người mà ông có thể mắng sao?”
“Bây giờ thì hay rồi, cậu Lâm ghi thù lên chúng ta rồi, ông nói phải làm sao?”
Hàn Tại Dần phẫn nộ cùng cực: “Không làm sao hết, chả lẽ bà không nghe ra ý của cậu ta sao? Muốn đưa Hàn Tuyết lên tận giường cậu ta, chả lẽ bà muốn để Hàn Tuyết đi chịu nhục?”
“Hừ, vậy thì làm sao?”, Lưu Tú Cầm không thèm để ý, khiến Hàn Tại Dần giận đến mức không thốt lên lời, ho khan một tiếng.
“Để cho cậu Lâm, còn tốt hơn là để cho thằng con rơi Diệp Phàm kia”.
Lưu Tú Cầm ra vẻ thông thái: “Chuyện này, tôi thấy được đấy, chuyện liên hôn của gia tộc đã qua lâu lắm rồi, tuy chúng ta không phải gia tộc lớn gì, nhưng nhà họ Lâm lớn mà, một khi gạo nấu thành cơm, Tiểu Tuyết lại sinh một đứa con trắng trẻo bụ bẫm, mẹ sướng nhờ con, Tiểu Tuyết trở thành bà Lâm, chúng ta cũng có thể chuyển lên thủ đô sinh sống…”
Đầu Lưu Tú Cầm nhảy số nhanh, mới vừa nổi giận đùng đùng, lúc này lại bắt đầu ao ước cuộc sống tương lai rồi.
Dù sao khi bà ta biết tin Diệp Phàm còn một người em mắc bệnh ung thư thì càng kiên quyết ép hai người ly hôn, trong mắt bà ta thì cậu Lâm chỗ nào cũng tốt hơn hẳn Diệp Phàm.
Lại thêm món quà cậu Lâm tặng nữa, cái vòng tay bằng vàng đó bà ta đã đeo rồi, yêu thích vô cùng.
Lúc này Hàn Tại Dần đã tức đến không nói được gì, Lưu Tú Cầm liếc ông ta một cái, đưa tay xoa xoa lên bên mặt vừa bị tát của ông.
“Ông đừng giận, đánh ông là tôi không phải, tôi xoa cho ông…”
“Không cần!”
“Hừ, bớt giả đò với tôi đi!’
Hàn Tại Dần tránh sang một bên, Lưu Tú Cầm lại càng xoa xoa, nhỏ nhẹ nói: “Ông nhất định phải giúp tôi chuyện này, đợi sau này Tiểu Tuyết trở thành bà Lâm, nó ắt sẽ hiểu nỗi khổ của tôi, tôi là mẹ sẽ không hại nó, tất cả đều vì muốn tốt cho nó…”
Trên đường về đến khu biệt thự số một, Hàn Tuyết lái xe càng lúc càng nhanh, trước khi đi Diệp Phàm đã dạy cho cô cách phân biệt làm sao biết mình bị theo dõi.
Mà bây giờ phải dùng đến rồi, cô phát hiện đằng sau có hai chiếc xe theo đuôi từ trong nội thành ra đến vành đai ba.
Khu biệt thự số một ở nằm ở vành đai ba, lúc này xe trên đường đã không còn nhiều.
“Vù vù”.
Cô lại nhấn mạnh chân ga, chiếc xe địa hình màu đen giống như con mãnh thú gào thét trong màn đêm, chạy ngày một xa.
“Bị phát hiện rồi, đuổi theo chặn nó lại!”, tại hàng ghế phía sau xe truyền đến một mệnh lệnh lạnh lùng.
Hai chiếc xe lập tức tăng tốc, trực tiếp chặn đầu xe của Hàn Tuyết lại.
“Rầm”.
Cú va chạm mạnh bạo khiến cô suýt nữa văng khỏi vô lăng, giây phút ấy tim của Hàn Tuyết như vọt lên tận cổ họng.
Ngồi thẳng người lại, cô vội vã cầm điện thoại gọi cho Hoắc Thanh Thanh, Diệp Phàm dặn cô một khi gặp nguy hiểm phải gọi cho Hoắc Thanh Thanh ngay.
Hoắc Thanh Thanh ở bên kia nghe máy, bảo cô cố giữ bình tĩnh, mình sẽ điều động người đến giúp cô.
“Em gái, anh đi với em!”, hôm nay Hoắc Nguyên Vũ không về Hoắc gia ngay, anh ta đứng dậy nói.
Sau khi tắt điện thoại của Hoắc Thanh Thanh, Hàn Tuyết liền bắt đầu gọi cho Diệp Phàm, nhưng vẫn là ngoài vùng phủ sóng.
Mà lúc này, cú đâm xe thứ hai đã đến, cửa kính bên cạnh bị đâm vỡ nát, vô số mảnh kính rơi ra cứa vào tay cô chảy cả máu.
Tại trấn Ô Sao ở biên giới, cuộc chiến đấu của mấy người Diệp Phàm đã chuẩn bị đến hồi kết, tuy rằng sau đó đối phương có thêm mười tay súng, khiến họ chịu không ít thương tổn.
Có điều đội lớn nhất đã bị họ tập kích thành công, chỉ còn vài người không thể phản kháng lại.
“Ha ha ha, Diệp Phàm, cuộc chiến hôm nay nếu không có cậu thì đúng là nguy hiểm!”
Lúc Diệp Phàm tiêu diệt tên cuối cùng, lão Thương bước đến nắm chặt tay Diệp Phàm, vô cùng cảm kích.
Bởi vì vừa rồi Diệp Phàm đã cứu mạng ông ta, nếu như không có Diệp Phàm đẩy ông ta ra thì chắc chắn ông ta đã trúng đạn rồi.
“Chúng tao đều là người của tướng quân Shari, chúng mày giết nhiều người của tao như vậy, tướng quân Shari sẽ báo thù cho chúng tao!”, tên cầm đầu hút thuốc tẩu chưa chết, bị bọn họ vây chặt, ép quỳ trên đất.
“Hừ, đây là Hoa Hạ, bản lĩnh của Shari có lớn như nào thì cũng không có ích đâu, lên đường đi!”, lão Thương mặt không cảm xúc, đâm dao xuyên tim người nọ.
Anh em của họ cũng bị thương không nhẹ, khiến lão Thương cực kỳ đau lòng.
Trong phòng, mỗi người cầm một viên đá cược ngọc đen bóng, yên tĩnh đặt vào trong.
Giống như tiếng sóng vỗ về!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất