Dương Diệu Đông đến nhanh đi cũng nhanh, không đến nửa tiếng, anh ta quay về bệnh viện tiếp tục an dưỡng.
Nhưng mà sự xuất hiện của anh ta, hoàn toàn định đoạt kết cục của trận đấu độc.
Một tiếng sau, Nam Cung Xuân sang tên Huyền Hồ Đường cho Bạch Vũ, cả dược liệu trong y quán cũng để lại cho Bạch Vũ.
Hai tiếng sau, Nam Cung Xuân dẫn theo mấy người đồ tử đồ tôn, dưới cái nhìn chằm chằm của đám Tôn Bất Phàm rời khỏi Trung Hải, đi lên máy bay về phía Long Đô.
Nam Cung Xuân mặc dù không cam lòng, nhưng ngay cả con gái Nam Cung Lam cũng bị Bạch Vũ áp chế, ông ta chỉ có thể không còn cách nào mà tuân thủ lời hẹn.
Hơn nữa còn không đi, ông ta thật sự lo lắng bị Bạch Vũ không tiếng động độc chết.
Đám người Nam Cung Lam vốn cũng bị Dương Diệu Đông cách chức điều tra, nhưng Bạch Vũ ra mặt chỉ cần bà ta quỳ ba tiếng.
Điều này làm Nam Cung Lam cảm động đến rơi nước mắt với Bạch Vũ, lúc đi còn cúi đầu khom lưng với Bạch Vũ, thông báo sau này có việc gì cứ phân phó.
Bạch Vũ tự mình tiễn bọn họ rời đi, hòa hoãn quan hệ song phương, đây cũng không phải là Bạch Vũ khoan hồng độ lượng, chẳng qua là anh muốn có thêm một con bài.
Trong tay có con bài như Nam Cung Lam, chắc Nam Cung Xuân cũng không dám quay lại nữa, cũng không dám âm thầm động tay chân.
Mọi người tản đi, Huyền Hồ Đường khôi phục bình tĩnh, nhưng mà cũng không đủ người vận hành, cho nên Bạch Vũ tạm thời đóng cửa y quán cho Tôn Bất Phàm kiểm kê dược liệu.
Dược liệu rất nhiều, tất cả lớn nhỏ cộng lại hơn một ngàn loại, giá trị vượt quá mười lăm tỷ, Tôn Bất Phàm kiểm kê cả hai ngày mới xem như xong.
Buổi chiều ngày thứ ba, Tôn Bất Phàm bưng một cái hộp ra, kích động chạy đến trước mặt Bạch Vũ kêu lên:
“Tiểu sư tổ, đồ tốt, đồ tốt.”
Bạch Vũ đang chẩn bệnh cho Bạch Trung Nghị tò mò đi ra: “Đồ tốt gì?”
“Đây là lúc tôi kiểm kê dược liệu của Huyền Hồ Đường phát hiện.
Tôn Bất Phàm mở hộp ra, một gốc huyết linh chi hiện ra trước mắt Bạch Vũ.
Bạch Vũ kinh ngạc lên tiếng: “Huyết linh chi?”
Huyết linh chi, hay còn gọi là xích linh chi, là loại vô cùng quý hiếm trong linh chi, cực kỳ hiếm thấy.
Linh chi bình thường, có giá trị sử dụng thần kỳ, có hiệu quả trị liệu trong các phương diện chống lão hóa, tăng cường miễn dịch, bảo vệ gan.
Nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa huyết linh chi và linh chi bình thường, chính là nó có thể chữa trị và ổn định lục phủ ngũ tạng.
Huyết linh chi trước mắt, óng ánh trong suốt, toàn thân huyết hồng.
Mặc dù cách xa nửa thước, nhưng Bạch Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng đỏ như máu của nó, cùng với sự âm lãnh khó có thể nói lên lời.
Bạch Vũ cầm lấy huyết Linh chi nhìn kỹ, phát hiện đây là hàng thật, hơn nữa số tuổi không nhỏ, ít nhất cũng mấy trăm năm.
Nếu như luyện chế huyết linh chi thành thuốc viên, chẳng những có thể loại bỏ bệnh tật, hơn nữa, còn có thể bồi nguyên cố bổn!
Đối với người luyện võ bị thương mà nói, đây quả thật là linh đan diệu dược, Bạch Trung Nghị đang cần loại này.
“Huyết linh chi này là nguyên khối, không bị chiết ghép, màu sắc thông thấu, không có tạp chất, không chảy nhựa, thuộc linh thể, bề mặt vẫn còn mịn màng săn chắc.
“Hơn nữa xúc cảm lạnh băng, mùi thơm thuần khiết, quả thật là cực phẩm trong cực phẩm, số tuổi khả năng là trong khoảng năm trăm năm đến một nghìn năm.
Tôn Bất Phàm chậm rãi nói, giọng nói có chút run rẩy, loại huyết linh chi cực phẩm này, rất nhiều y dược sư cả đời khả năng cũng không gặp được một lần.
Mà ngay cả Hồi Xuân Đường của ông nội, cũng chỉ có một cây huyết linh chi ba trăm năm.
“Nói không sai, tiến bộ hơn trước rất nhiều”
Bạch Vũ giơ ngón tay cái lên: “Cầm vào đi, đợi lát nữa tôi kê đơn, ông phối hợp một ít lát huyết linh chi, nấu cho ba tôi một nồi thuốc đông y bồi bổ.
Bạch Trung Nghị mặc dù không có nguy hiểm tính mạng, nhưng mà vẫn hôn mê không tỉnh lai, Bạch Vũ định đợi gom đủ bảy mảnh ánh sáng rồi lại thử lại lần nữa xem có thể tỉnh lại hay không.
Trong lúc đó, vẫn là dùng huyết linh chi này cổ bổn bồi nguyên cho Bạch Trung Nghị.
“Được!”
Tôn Bất Phàm liên tục gật đầu, nhận được sự khen ngợi của Bạch Vũ, ông ta vui như một đứa trẻ.
Trong lòng của ông ta biết rõ, được sự ủng hộ của Bạch Vũ, ông ta trong thế hệ trẻ tuổi này của nhà họ Tôn, sớm muộn sẽ trở thành một sự tồn tại có sức nặng.
Sau đó, Tôn Bất Phàm lại vỗ đầu một cái kêu lên:
“Đúng rồi, tiểu sư tổ, tôi còn tìm được một quyển sách ở Huyền Hồ Đường”
Ông ta lấy một quyển sách trong ngực ra đưa cho Bạch Vũ:
“Tên khốn Nam Cung Xuân này, không chỉ có bên ngoài làm thịt người bệnh, còn lén lút chế tạo các phương thuốc nhái, kiếm được mấy chục tỷ.
Bạch Vũ hơi nheo mắt lại: “Thật sao?”
“Ông ta mua lại các sản phẩm dễ bán trên thị trường như sản phẩm làm đẹp, thuốc giảm cân, bằng vào thiên phú và kinh nghiệm của mình phân tích cách điều chế dược liệu”
Tôn bất phàm giải thích một câu: "Sau đó ông ta lại làm nhái một phần, vì đạt đến hiệu quả ngay tức thì, lượng thuốc đều là gấp đôi thị trường”
“Không ít xưởng dược hoặc phòng khám nhỏ thấy có lợi, tìm ông ta mua phương thuốc nhái”
“Tên khốn này, thật sự nên bắt bỏ tù, nếu không sớm muộn cũng sẽ hại chết không ít người.”
Bạch Vũ không nói gì, chỉ liếc nhìn sổ, sau đó ánh mắt rơi vào trên một cái tên.
Bạch Điểu Hắc Phượng Hoàn
Bạch Vũ nhanh chóng nghĩ đến phòng khám Xuân Phong, trong đầu không hiểu sao có chút đau nhói.
Anh biết Lý Tuyết Nhàn và Lý Tuyết Hoa đang hợp tác sản xuất loại thuốc này, còn biết Lý Tuyết Hoa mua là dược liệu quá hạn, làm ông Cổ trúng độc ba lần.
Lại thêm bản ghi chép của Nam Cung Xuân, Bạch Vũ có thể kết luận, viên thuốc bổ máu này một khi đưa ra thị trường, nhất định sẽ đưa đến một phiền phức lớn.
Chỉ là Bạch Vũ cũng biết, nếu như nói chuyện này cho Lý Tuyết Nhàn, bà ta tuyệt đối sẽ không tin.
Anh tìm số Lam Hải Quỳnh, mấy lần muốn gọi, nhưng cuối cùng lại thả lỏng ngón tay...
"Gmmm---"
Ngay lúc Bạch Vũ dựa vào ghế thì điện thoại rung lên, đeo tai nghe nhận cuộc gọi, rất nhanh truyền đến giọng của mẹ Thẩm Phương Hoa: “Bạch Vũ à, con không phải bắt đầu làm việc rồi sao? Sao vẫn lấy tiền của nhà họ Lam?"
“Bệnh của mẹ bây giờ cũng tốt lên rồi, trà lạnh cũng có thể bán không ít tiền, lại thêm tiền con để lại lần trước, mẹ cũng đủ chi rồi.
“Con không cần lại đến tìm Hải Quỳnh hỏi tiền, con có tay có chân có thể tìm một công việc, mẹ cũng có thể tự nuôi sống chính mình.
Giọng nói của bà mang theo chút áy náy: “Một người con gái như con bé cũng không dễ dàng.
Bạch Vũ khẽ nhíu mày: “Mẹ, có chuyện gì?”
“Có chuyện gì?”
Thẩm Phương Hoa nén giận trả lời một câu:
“Con không biết sao? Hôm nay ngày mười lăm, điện thoại của mẹ giống như trước kia, lại nhận được một tin nhắn từ ngân hàng”
“Vợ của con Lam Hải Quỳnh chuyển cho mẹ ba mươi triệu”
Bà cụ ân cần dạy bảo: "Mẹ biết nhà họ Lam có tiền, nhưng mà bây giờ cuộc sống của chúng ta cũng đã tốt lên rồi, không thể lại đòi tiền từ cô ấy nữa.
Bạch Vũ vội lên tiếng trả lời: “Mẹ, con biết rồi, tiền mẹ giữ lại, bên con có rồi, con sẽ trả lại cho Hải Quỳnh.
Thẩm Phương Hoa lại lần nữa dặn dò: “Nhất định phải trả lại cho người ta, ba mươi triệu, không ít đâu..
“Tút —”
Cúp điện thoại, Bạch Vũ cầm điện thoại như có điều suy nghĩ, đang muốn gọi cho Lam Hải Quỳnh, lại nhận được một tin nhắn của cô trước.
Lam Hải Quỳnh bảo Bạch Vũ đến sảnh bán hàng của đảo Đào Hoa đón cô.
Xe của cô hỏng rồi.
Bạch Vũ hơi sững sờ, rất bất ngờ Lam Hải Quỳnh lại chủ động liên lạc với mình, còn tưởng rằng sau lần cô tranh chấp với Tống Quế Khanh trước đó sẽ không để ý đến mình
Có hai chuyện của ba và mẹ này, lại tiếp tục hờ hững với Lam Hải Quỳnh, không thích hợp...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất