Chiếc xe chạy rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng, Bạch Vũ đã xuất hiện tại trung tâm bán nhà ở đảo Đào Hoa.
Trong những năm gần đây, internet đã vào giai đoạn phát triển ổn định, vì vậy tập đoàn Mã Thị đã mua một hòn đảo nhỏ để phát triển, xung quanh đều là biển, trên đảo trồng đầy hoa đào.
Khi gió thổi, hoa bay khắp trời, xa hoa rực rỡ tựa như bước vào tiên cảnh, người ta gọi đó là bồng lai tiên cảnh.
Những ngôi nhà và biệt thự trên đảo Đào Hoa đều có giá khởi điểm lên đến ba trăm tỷ. Đây là một trong những khu vực dành cho giới nhà giàu hiếm hoi trên mảnh đất Trung Hải, quan trọng nhất là Mã Gia Thành cũng sống trên đảo.
Ông ta còn thành lập ra một trường đại học Đào Hoa trên đảo. Hàng năm trường đều tuyển một lượng lớn doanh nhân trẻ để giao lưu học hỏi, thực chất là mở rộng mối quan hê.
Vì thế, đảo Đào Hoa luôn rất nổi tiếng.
Tập đoàn Mã Thị giàu có quyền lực, vì vậy nơi này không chỉ có đại sảnh rộng lớn xa hoa mà ngay cả những cô gái bán nhà ở đây cũng đều xinh đẹp, da trắng chân dài.
Khi Bạch Vũ bước vào đại sảnh, anh bị hàng loạt chân dài làm cho hoa mắt, tuy nhiên anh vẫn có thể nhìn thấy Lam Hải Quỳnh và những người khác.
Lam Hải Quỳnh, Lý Tuyết Hoa và mấy người Lý Diễm An.
Anh chạy qua tới: “Hải Quỳnh.
Lam Hải Quỳnh liếc nhìn anh vẻ mặt phức tạp, rồi mím chặt môi: "Đến rồi à? Đợi chút nữa."
“Này, Bạch Vũ!”
Lúc này, Lý Tuyết Hoa mặc chiếc áo khoác đỏ, nghiêng đầu nhìn Bạch Vũ, khó chịu quở trách:
"Mấy ngày không gặp mà vẫn giữ cái tính đó sao?”
"Thấy bọn tôi mà cũng không chào một tiếng?"
"Mắt bị mù rồi à?"
Miệng của bà ta vẫn độc ác như xưa.
Lần trước ở Tập đoàn Thiên Bảo, Lý Tuyết Hoa đã bị Bạch Vũ tát một cái trước mặt mọi người. Điều này khiến bà ta xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Cũng vì vậy mà bà ta căm hận Bạch Vũ đến tận xương tủy.
Chỉ là lúc đó bà ta lo bị Lý Tuyết Nhàn và những người khác mỉa mai, nên mới không dám chạy đến biệt thự nhà họ Lam để mắng chửi.
Giờ quan hệ giữa bà ta và Lý Tuyết Nhàn đã được hàn gắn, hơn nữa còn hợp tác làm ăn, nên dĩ nhiên bà ta sẽ dám quát mắng Bạch Vũ như xưa.
Có một người đàn ông đứng bên cạnh cũng hứng thú nhìn Bạch Vũ, vẻ mặt ẩn chứa ý cười giễu cợt như thể biết rõ Bạch Vũ đang ở rể.
Lý Diễm An thì trừng mắt nhìn Bạch Vũ.
Cô ta bình an vô sự là vì Mã Gia Thành và bà Mã chỉ quan tâm đến Bạch Như Ca, sau khi đánh cô ta vài cái bạt tai thì họ vội vàng chạy đi tìm bác sĩ cứu con gái.
Dù Lý Diễm An đã bị tạm giữ, thế nhưng sau khi Bạch Vũ cứu sống Bạch Như Ca, Mã Gia Thành cũng không còn làm khó vì ông ta biết cô ta là em vợ của Bạch Vũ.
Thậm chí Mã Gia Thành còn không đòi lại tấm séc trị giá một ba mươi tỷ.
Vì vậy, Lý Diễm An chẳng những không sao mà còn kiếm được một khoản lớn, tự nhiên cô ta coi mình như một tiểu thư giàu có, vừa hận Bạch Vũ vừa khinh thường anh.
Bạch Vũ lạnh nhạt gật đầu: "Chào dì, chào Diễm An.
Anh còn liếc nhìn người đàn ông kia, trông anh ta khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc vest, phong độ đầy sức sống, có vài phần giống với Quách Phú Thành.
Tuy nhiên, dù anh ta trông có vẻ nghiêm túc, thế nhưng mắt lại liên tục liếc nhìn đùi của Lam Hải Quỳnh, trong mắt lóe lên sự ham muốn của một người đàn ông.
Bạch Vũ hơi nhíu mày, đứng chắn trước mặt Lam Hải Quỳnh để che khuất tầm mắt của đối phương.
"Đây là con rể tương lai của tôi, Uông Văn Phi, anh cứ gọi là cậu Uông đi
Lý Tuyết Hoa không có thiện cảm gì với Bạch Vũ, đặc biệt là khi biết mối quan hệ giữa anh và Hàn Khê, tuy nhiên vì nể mặt Tống Quế Khanh, bà ta càng tỏ ra khinh bỉ hơn: "Còn trẻ phải biết lịch sự, không thì sau này chẳng có cơ hội làm gì cả đâu.
Bạch Vũ hơi híp mắt: "Làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là làm người phải thật thà và tuân thủ pháp luật, nếu không sẽ hại người hại mình."
Nghe vậy, sắc mặt Lý Tuyết Hoa thay đổi, cảm giác như Bạch Vũ đang ám chỉ điều gì đó.
"Tên khốn nạn, cậu có ý gì? Cậu nói tôi phạm pháp à? Tôi đã làm gì mà bảo tôi hại người hại mình hả?"
Lý Tuyết Hoa lên giọng hùng hổ nhưng trong lòng lại có chút bất an. Tuy nhiên bà ta nghĩ chắc chắn Bạch Vũ không thể biết những chuyện mình đã làm, vì bà ta đã che giấu rất kín đáo.
“Không có gì.”
Bạch Vũ mỉm cười ẩn ý: "Tôi chỉ đang tự nhắc nhở mình, có thể làm những chuyện ngu ngốc nhưng không được làm chuyện xấu, càng không được hãm hại người khác." Lý Tuyết Hoa hạ giọng: "Nói rõ cho tôi!"
"Mẹ, sao phải cãi nhau với một kẻ vô dụng chứ?"
Lý Diễm An mất kiên nhẫn ngắt lời mẹ mình: "Chẳng phải phí thời gian sao?"
Cô ta rất hận Bạch Vũ, vì suýt chút nữa Bạch Vũ đã khiến cô ta phải ngồi tù. Nếu không vì anh ta đã cứu người ngay tại hiện trường vụ tai nạn, thì sao cô ta có thể hưởng lợi được nhiều như vậy?
Nếu cô ta không tham lam, thì làm sao có thể suýt giết chết Bạch Như Ca, không những bị bà Mã đánh cho một trận còn bị tạm giam trong cục cảnh sát?
Lý Diễm An đổ hết những chuyện xui xẻo của mình lên đầu Bạch Vũ, còn chuyện làm sao cô ta thoát được và cầm thêm ba mươi tỷ thì cô ta không thèm nghĩ. Khi nghe Lý Diễm An mắng Bạch Vũ như vậy, Lam Hải Quỳnh nhíu mày: " Diễm An, sao em lại ăn nói như vậy?"
Lý Diễm An liếc nhìn Lam Hải Quỳnh:
"Hải Quỳnh, chị cũng vậy. Chúng tôi bảo chị đến giúp tham khảo mua nhà, nhưng thật ra mục đích chính là để cho chị hiểu biết một chút về giới thượng lưu" "Không ngờ chị lại gọi Bạch Vũ đến, thế này là sao?"
"Nơi này toàn người giàu có, chẳng phải loại vô dụng như Bạch Vũ không phù hợp để xuất hiện ở đây hay sao?”
Cô ta nhìn Bạch Vũ với vẻ khinh thường, cực kỳ khó chịu khi phải đi cùng anh.
Giờ Bạch Vũ mới hiểu, mẹ con nhà họ Lý đang định mua nhà, hơn nữa còn là loại nhà cao cấp trên đảo Đào Hoa. Xem ra đúng là họ đang bám vào người giàu có nào đó.
Tuy nhiên nhìn Uông Văn Phi, có lẽ anh ta cũng bị lừa mà thôi.
Nghe Lý Diễm An nói vậy, Lam Hải Quỳnh ngẩn người, sau đó gương mặt trở nên lạnh lùng:
"Diễm An, đây là nơi công cộng, ai cũng có thể đến"
"Chị đi với mọi người cũng chỉ vì nể mặt người trong nhà thôi.
"Dù chúng tôi không hề giàu có, nhưng cũng không phải kiểu người mặt dày đến đây để tìm hiểu về cái gọi là giới thượng lưu."
Cô ta kéo Bạch Vũ đi, nói lớn: "Nếu mấy người không thích chúng tôi, vậy chúng tôi cũng không cần đi cùng mấy người nữa.
Lý Diễm An hừ lạnh một tiếng:
"Do mẹ tôi nể tình nên muốn cho các người xem thử về giới nhà giàu thôi, chứ chị thật sự nghĩ rằng mình có thể cho chúng tôi lời khuyên gì hay sao?”
"Ở đây toàn bán toàn biệt thự hạng nhất, còn chị chỉ sống trong một căn biệt thự cũ thì biết gì mà cho lời khuyên?”
“Chẳng lẽ trong lòng chị không hiểu hoàn cảnh thật sự của mình hay sao?”
Cô ta và mẹ kéo Lam Hải Quỳnh đến mua nhà chính là để khoe khoang.
Dù sao có tiền rồi mà không khoe thì còn có ý nghĩa gì?
Chỉ không ngờ khi Lam Hải Quỳnh đến, người bạn trai giàu có mà cô ta vừa tìm được, Uông Văn Phi lại nhìn chằm chằm Lam Hải Quỳnh, thỉnh thoảng mắt còn lóe sáng.
Lý Diễm An không dám nổi giận với Uông Văn Phi, nên chỉ có thể trút giận vào Lam Hải Quỳnh.
Lam Hải Quỳnh suýt nữa tức chết: "Tôi có muốn thấy giới nhà giàu gì đâu? Nếu như không phải các người kéo tôi tới, tôi cũng sẽ không thèm tới đây....
“Không thèm tới? Hay là không thể tới đây?”
"Những căn nhà ở đây có giá khoảng ba trăm triệu một mét vuông, một căn ở đây bằng ba căn của nhà họ Lam đấy"
Lý Diễm An khinh thường nhìn Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh: "Hai người có đủ tiền mua không?"
Uông Văn Phi cũng nhìn Lam Hải Quỳnh với ánh mắt độc ác, trong đầu suy nghĩ, nếu cô gái này không chịu nổi khiêu khích mà lao vào vòng tay anh ta thì hời lớn rồi. "Được rồi, Diễm An, đừng gây chuyện nữa.
"Đã biết rõ tính chị họ thế rồi mà vẫn còn khiêu khích, đúng là chẳng hay.
Lý Tuyết Hoa cũng lên tiếng công kích: "Ba trăm triệu một mét vuông, ở Trung Hải có mấy người mua được đâu? Chỉ có nhà chúng ta mới tạm đủ thôi"
“Tuy nhiên, chúng tôi mua được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất