Đi đằng trước là một nữ tử thùy mị, chừng bốn mươi tuổi, gương mặt no đủ, dáng người cao gầy, rất có uy thế, cũng không thiếu vẻ phụ nữ.
Bên người bà ta đi theo bốn năm người nam nữ, cả một đám vênh váo tự đắc, vừa nhìn đã thấy là được người ta tâng lên tận trời.
Con ngươi của mấy người bác sĩ đều sáng lên, bọn họ tiến lên nghênh đón:
“Chị Lam.”
Nam Cung Xuân cũng thay đổi thần sắc, giống như con gái xuất hiện, có thể bảo vệ cửa hàng và anh danh của ông ta vậy. Người phụ nữ trung niên gật gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Nam Cung Xuân
“Cha, làm sao thế?”
Nam Cung Xuân đưa ngón tay chỉ Bạch Vũ:
“Lam Nhi, là cậu ta đến phá quán, ép ba đấu y đấu độc, muốn chiếm cửa hàng của ba, đuổi ba ra khỏi Trung Hải”
“Cậu ta còn ép ba uống hết một bát thuốc độc, may mắn mạng ba lớn hóa giải được, nếu không bây giờ đã lạnh hết người rồi.”
So với mặt mũi, Nam Cung Xuân càng quan tâm đến tiền hơn, nếu như có thể bảo vệ y quán và dược liệu hàng tỷ, bị người thóa mạ thì có làm sao chứ?
Một đám quần chúng đồng loạt xôn xao, không ngờ Nam Cung Xuân lại không biết xấu hổ như vậy.
Tôn Bất Phàm muốn nói gì đó, lại bị Bạch Vũ phất tay ngăn lại.
Bạch Vũ sớm đã đoán được, với nhân phẩm của Nam Cung Xuân, thua cũng sẽ quỵt nợ, bây giờ nhìn thấy có người chạy đến, anh bèn yên lặng theo dõi diễn biến.
Đến đi, cùng nhau giẫm đạp đi.
“Phá quán?”
“Đấu độc?”
“Hồ đồ!”
Hai tay Nam Cung Lam chắp sau lưng, chính nghĩa nghiêm trang nói: “Y thuật chỉ dùng để cứu người, không phải để tranh cường hơn thua”
“Hơn nữa phá quán là hành vi phạm pháp, đấu độc lại càng là tội phạm.
“Cậu trai trẻ, y quán đó của cậu, tôi muốn xử phạt cậu, muốn thu và hủy giấy phép của cậu.
“Cậu lỗ mãng xúc động như thế, không thích hợp làm một bác sĩ.
“Hôm nay không cho cậu một bài học, ngày mai cậu sẽ cho người bệnh bài học.”
Lời này nói rất cẩn thận.
Bác sĩ mặt cười vội chỉ vào đối diện: “Bọn họ là Kim Chi Lâm, đang yên lành lại chạy đến khiêu khích”
"Tra!"
Nam Cung Lam hơi nghiêng đầu, trạng thái uy nghiêm, giống như bà ta là một nữ vương.
Mấy người đi cùng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi người đến cùng hành pháp.
Bạch Vũ từ chối cho ý kiến cười: “Đánh cược không chịu thua?”
“Đánh cược không chịu thua?”
Bạch Vũ không cho là đúng, kích thích Nam Cung Lam.
Bà ta cảm thấy quyền uy đã bị khiêu chiến nặng nề, vì vậy cười lạnh một tiếng, đứng ở trước mặt Bạch Vũ khẽ kêu:
“Cậu đã là người tình nghi phạm tội, không có tư cách nói những lời này”
“Còn có, ai thắng ai thua, cậu nói không tính, bọn họ nói không tính, chỉ tôi quyết định.
Nam Cung Lam ngạo nghễ ngẩng đầu, nghiễm nhiên muốn đè ép Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Đây là không cần mặt mũi à, không sợ bị người đời chỉ trích sao?”
“Chỉ trích tôi thử xem? Xem tôi có làm chết người đó hay không?”
Nam Cung Lam nhấc mắt nhìn Bạch Vũ, lộ ra vẻ kinh thường, tên khốn không nơi nương tựa này dám ngang ngược với bọn họ, buồn cười đến cực điểm!
Không ít quần chúng bị nụ cười âm lãnh của bà ta dọa sợ, tất cả đều dừng nghị luận còn lui ra phía sau.
Bạch Vũ nở nụ cười: “Xem ra bà là muốn ỷ thế hiếp người rồi.
Lời nói của Bạch Vũ chẳng những không chọc giận Nam Cung Lam, ngược lại làm người phụ nữ người phụ nữ ngửa mặt cười lạnh:
“Tôi cứ ỷ thế hiếp người đấy, thì sao?”
“Tôi cho cậu biết, hôm nay câu không động vào cửa hàng của ba tôi được, càng không đuổi được ba tôi ra Trung Hải.”
“Ngược lại, y quán của cậu cũng bị niêm phong, giấy phép của cậu cũng bị thu hồi."
Nam Cung Lam khinh thường liếc Bạch Vũ: “Không phục thì cứ động vào tôi đi”
Bạch Vũ nghịch điện thoại: "Thân phận rất lợi hại đấy.”
Nam Cung Lam khinh miệt khẽ nói: “Trưởng phòng phòng 18 của sở Y Tế.
“Bây giờ không phải nữa rồi.
Một giọng nói uy nghiêm trầm thấp từ phía sau truyền đến.
Gương mặt cười của Nam Cung Lam trầm xuống: “Ai nói?”
“Tôi, Dương Diệu Đông!”
“Có ý kiến?”
Tôi, Dương Diệu Đông?
Nghe thấy mấy chữa này, mấy người Nam Cung Lam vô thức quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy mấy người vây quanh lộ ra xe lăn đang đi đến.
Trên xe lăn, một người đàn ông trung niên gầy gò, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Dương Diệu Đông? Giám đốc Dương?
Nam Cung Lam thấy thế đầu tiên sững sờ, cả người thiếu chút nữa sợ đến mức hồn bay phách tán, vội nhào đến kêu lên:
“Giám đốc Dương.
“Bốp...”
Dương Diệu Đông một bạt tai tát bay bà ta: “Quỳ xuống nói chuyện..
Trong lòng Nam Cung Lam cũng lộp bộp, biết là mình sợ phải chọc vào họa lớn rồi, không còn để ý ánh mắt của mọi người, cắn răng quỳ xuống.
Mấy người bên cạnh cũng quỳ theo, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
“Bốp bốp”
Dương Diệu Đông lại tát hai cái, không chút khách khí giọng nói nghiêm khắc răn dạy:
“Thân là quan chức chính phủ, không chỉ không chấp pháp theo lẽ công bằng, còn muốn ức hiếp dân chúng”
“Đây là thái độ vì dân phục vụ sao? Đây là dáng vẻ của cán bộ nhà nước sao?”
“Bà có biết, hành vi tùy tiện của bà bây giờ, sẽ làm nguội lạnh biết bao nhiêu người bác sĩ và bệnh nhân hay không?”
“Quỳ, quỳ đàng hoàng cho tôi, khi nào quỳ tỉnh ra thì lúc đó đứng dậy.
Gương mặt Nam Cung Lam nóng hổi, khóe miệng còn rướm máu, lại một chữ cũng không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ.
Cái vị trí trưởng phòng này của bà ta, cách Dương Diệu Đông xa vạn dặm, một câu tùy tiện của Dương Diệu Đông, có thể ép bà ta đến thịt nát xương tan.
Dương Diệu Đông không để ý đến bọn họ nữa, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Vũ, ánh mắt sắc mắt trở nên nhu hòa:
“Người anh em Bạch, thật sự xin, là tôi quản lý không nghiêm, làm cậu thêm phiền phức”
Đây chính là lần thứ hai sở Y Tế gây chuyện với Bạch Vũ, trong lòng Dương Diệu Đông thật sự là không yên.
Bạch Vũ cười nghênh đón, cầm tay Dương Diệu Đông mở miệng:
“Giám đốc Dương khách khí rồi, ao sâu có rùa, rừng lớn có cây khô, sở Y Tế có mấy người bại hoại, bình thường”
Lời nói của Bạch Vũ xoay chuyển: “Đúng rồi, tình hình của anh thế nào? Sao hôm nay có thời gian đến nơi này?”
“Tình hình của tôi tốt hơn rồi, cứ ở trong bệnh viện cũng chán, tới đây tìm cậu tâm sự, thuận tiện cảm tạ ân cứu mạng của cậu.
Vẻ mặt Dương Diệu Đông chân thành tha thiết
“Ân cứu mạng hai lần, tôi không tự mình nói tiếng cảm ơn, thật sự là không yên lòng”
Nghe thấy Bạch Vũ là ân nhân cứu mạng của Dương Diệu Đông, mấy người Nam Cung Lam cũng không nhịn được cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ đến vừa rồi khiêu chiến với Bạch Vũ, hối hận đến xanh ruột rồi.
“Giám đốc Dương khách khí.
Bạch Vũ cười cười: “Việc trong bổn phận mà thôi, hơn nữa, cục trưởng Dương cũng giúp tôi chuyện lớn”
Cục trưởng Dương?
Nam Cung Lam cảm giác trời đấy xoay vòng, tên này không chỉ cứu Dương Diệu Đông, còn thân quen với Dương Kiếm Hùng, xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi.
Làm cho Dương Diệu Đông tức giận, bọn họ nhiều nhất là bị cách chức.
Làm cho Dương Kiếm Hùng tức giận, trừ phi không chút sai sót nào, nếu không tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Bà ta bắt đầu có chút giận Nam Cung Xuân rồi, nếu như không phải ông ta cho người gọi điện bảo chính mình tới đến cứu, làm sao lại chọc vào những chuyện này?
Mấy người nữ bác sĩ xinh đẹp cũng hoảng hốt tinh thần, dù thế nào cũng không ngờ Bạch Vũ lại có quan hệ với nhiều nhân vật lớn như vậy...
“Ha ha, chúng ta cũng không phải người ngoài, cũng đừng khách như vậy.
Dương Diệu Đông vỗ bả vai Bạch Vũ:
“Sau này cũng không cần gọi tôi là giám đốc Dương, cho chút mặt mũi, gọi một tiếng anh Đông hoặc là anh Dương”
Bạch Vũ cũng tự nhiên hào phóng: “Được, sau này thì gọi anh Đông.”
Dương Diệu Đông rất vui vẻ, vỗ vỗ cánh tay Bạch Vũ, đang muốn nói chuyện, lúc này, một tin nhắn đến điện thoại Dương Diệu Đông.
Anh ta cầm lên nhìn qua, sau đó thấp giọng mở miệng nói với Bạch Vũ:
“Cậu em Bạch, tôi có một việc muốn nhờ cậu hỗ trợ...
Bạch Vũ khẽ giật mình: “Anh Đông mời nói.
“Chủ nhật này cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đến xem ba tôi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất