“Bạch Vũ, cậu dùng ba loại dược liệu đoạn trường thảo, thiềm thừ khô, cửu sơn hồi đi. 

Nam Cung Xuân lau mỗi cười lạnh: “Đoạn trường thảo công tâm, thiềm thừ khô ăn xương, cửu sơn hồn đẩy nhanh tốc độ máu. 

“Cậu ra tay cũng độc ác đấy, đi thẳng vào ngũ tạng lục phủ của tôi, đáng tiếc độc này, tôi có thể giải. 

Sau khi nói xong, ông ta nhịn đau xoay người phối chế giải dược, rất nhanh lại giã nát dược liệu ra. 

“Bách hợp phối hạt sen loại bảo thiềm thừ khô, tử tỳ bà loại bỏ độc của đoạn trường thảo, lại dùng thêm kê thiệt đằng và bách linh đan... 

Nam Cung Xuân vừa phối giải dược, vừa đọc tên thuốc, dường như muốn đả kích dáng vẻ bệ vệ của Bạch Vũ, cũng gia tăng gánh nặng trong lòng anh. 

Bạch Vũ không thèm để ý đến, cũng không phối chế giải dược, chỉ là ngồi trên ghế uống trà, còn lấy nước tráng trà đổ vào trong chén thuốc đen. 

Anh còn lắc lư ngâm nga một khúc, hoàn toàn không để cuộc thi đấu, không để độc được trong lòng. 

“Sư tổ, sư tổ, người nhanh phối dược đi. 

Nhìn Bạch Vũ Lã Vọng buông cần, Tôn Bất Phàm lo lắng kêu lên: 

“Đợi càng lâu, độc tố càng mạnh đó.” 

Thua cũng không sao, bị mất y quán cũng không sao, ông ta lo lắng cơ thể Bạch Vũ gặp chuyện không may. 

“Đúng thế, tiểu thần y, mau ra tay đi, bây giờ không phải là lúc ra vẻ” 

Những quần chúng còn lại đều lo lắng vạn phần, đều khuyên bảo Bạch Vũ nhanh chóng phối chế giải dược, hoặc là nhận thua. 

Bác sĩ mặt cười mỉa mai lên tiếng: 

“Cậu ta nhất định là cảm thấy thua chắc rồi, cho nên không cần phải phối chế giải dược” 

“Bạch Vũ, nếu cậu không nghĩ cách, đợi lát nữa độc phát, cậu sẽ đau khổ” 

Nam Cung Xuân tiếp tục đả kích Bạch Vũ: 

“Đến lúc mỗi khúc xương của cậu, mỗi một tấc da, kể cả lục phủ ngũ tạng, đều đau như đao cắt” 

“Cậu nhất định sẽ đau đến mức nước mắt nước mũi trộn máu tươi mà phun ra” 

Ông ta rất đắc ý, cũng vô cùng tin tưởng với độc dược của mình. 

Bạch Vũ cười nhạt một tiếng: “Thật sao? Tôi chờ, xem xem độc của ông phát có bao nhiêu lợi hại. 

“Sư phụ, có phải là người nhân từ nương tay hay không, chế biến lượng nhỏ độc?" 

Nhìn thấy Bạch Vũ tiêu diêu tự tại, nữ bác sĩ xinh đẹp sinh ra nghi ngời đối với nước thuốc đen, cảm thấy Bạch Vũ thảnh thơi như vậy sợ là độc tính không đủ. 

Cô ta bưng lên uống một hớp nhỏ. 

Ai ngờ vừa uống xong không bao lâu, cô ta đã phịch một tiếng ngã xuống. 

Sắc mặt biến thành màu đen, mũi miệng trào máu. 

Không lâu sau, cô ta lăn ra đất, kêu rên không ngừng, đau đến nước mắt nước lẫn lộn trào ra. 

Tất cả bệnh trạng giống như lời Nam Cung Xuân vừa mới nói, có thể thấy được độ mạnh của độc dược này? 

“Sư muội... sư muội... 

Mấy người bác sĩ trung niên kêu lên một tiếng, vây quanh tiến hành cấp cứu cho sư muội, luống cuống tay chân mới ổn định độc tố. 

Nam Cung Xuân nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta, chính ông ta còn chưa giải độc, nào có thời gian quan tâm đồ đệ? 

Lại mười lăm phút qua đi, Nam Cung Xuân nghiền ra được một chén thuốc giải. 

Lúc này sắc mặt ông ta đã xanh đen đến đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng dồn dập không biết từ lúc nào, nhưng mặt mũi vẫn tràn đầy dữ tợn nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ cười lạnh: 

“Giải dược của tôi đã phối xong rồi, chỉ cần tôi uống xong, tôi sẽ bình an vô sự” 

“Cậu chờ thua đi... 

Lời mới vừa nói xong, ông ta đã phun ra máu tươi, tay chân phát run khó có thể điều khiển. 

Mấy đồ tử đồ tôn thấy thế kinh hãi, vội hầu hạ ông ta uống giải dược vào. 

Nhưng mà một chén giải dược lớn uống vào, Nam Cung Xuân lại không có chút chuyển biến, sắc mặt càng tối đi. 

Tiếp đó lại là phụt phụt hai tiếng, phun ra hai ngụm máu tươi. 

Tình huống khó khăn. 

Mọi người kinh hãi. 

Mấy người đồ tử đồ tôn trợn mắt há hốc mồm, làm thế nào cũng không ngờ được, sư phụ tự phong là độc vương, nhưng bây giờ không giải được độc của Bạch Vũ. 

Bạch Vũ uống một ngụm nước trà, sau đó cúi người nhìn về phía Nam Cung Xuân: “Có nhận thua không?” 

“Tôi... 

Nam Cung Xuân lau vết máu ở khóe miệng, khó tin được nhìn Bạch Vũ: 

“Không thể nào, không thể nào, tôi cũng đã kiểm tra các loại thuốc chính rồi, sao lại không giải được?” 

“Thuốc giải của ông quả thật có thể giải được mấy vị thuốc chính của tôi” 

Bạch Vũ nhẹ nhàng trả lời: “Nhưng ông lại lơ là rồi, giữa chúng nó còn có lẫn một gốc cam thảo. 

“Cam thảo sẽ không một mình phản ứng với tử sơn trà hay là bách hợp, nhưng ba thứ xuất hiện cùng lúc sẽ tự động trung hòa. 

“Tử sơn trà và bách hợp mất đi hiệu lực, đoạn trường thảo và thiềm thừ khô làm thế nào giải?” 

Bạch Vũ nghiền ngẫm nhìn Nam Cung Xuân: “Đừng giấy nữa, nhận thua đi. 

“Thì ra là thế, thì ra là thế.” 

Nam Cung Xuân nghe vậy hiểu ra, trên mặt có hối tiếc, tại sao mình lại không nghĩ đến điểm này chứ. 

Sau đó, ông ta lại nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ: 

“Cậu... làm sao cậu không trúng độc?" 

Bạch Vũ uống thuốc độc còn sớm hơn ông ta, hơn nữa nước thuốc đen ông ta chế biến có thể so với thạch tín, theo lý, lúc này Bạch Vũ hẳn đã sớm trúng độc hôn mê. 

Sao một chút chuyện cũng không có? 

Nếu như không phải ông ta tận mắt nhìn thấy Bạch Vũ uống hết độc dược của mình, ông ta cũng nghi ngờ Bạch Vũ giở trò làm bậy. 

Mấy người Tôn Bất Phàm cũng kinh ngạc nhìn Bạch Vũ, đúng thế, sao Bạch Vũ có thể bình yên vô sự thế? Phải biết rằng anh ngay cả giải dược cũng không phối. 

Bạch Vũ nhẹ nhàng thổi nước trà cười nói: “Tôi đã sớm giải độc của ông rồi” 

“Nhảm nhí!” 

Nam Cung Xuân không chút tin tưởng: "Cậu ngay cả giải dược cũng không phối, sao lại giải được độc?” 

Một đám quần chúng mờ mịt, Bạch Vũ giải độc lúc nào? 

“Tôi đã nói ra tên dược liệu của ông rồi, giải độc còn không phải là chuyện trong chớp mắt?” 

Ngón tay Bạch Vũ lại gõ thuốc độc màu đỏ tự chế: 

“Trước khi uống thuốc đen của ông, tôi đã nếm thử nước thuốc đỏ tự chế của mình” 

“Nói cách khác, tôi trúng độc của mình trước, rồi lại dùng thuốc độc của ông giải” 

Bạch Vũ cười: “Cái này gọi là lấy độc trị độc. 

“Không, không thể. 

Nam Cung Xuân ho khan một tiếng, lại phun ra một ngụm máu, cơ thể lắc lư muốn ngã xuống. 

“Ông giải độc thất bại, tôi bình yên vô sự, ván này, tôi thắng” 

Bạch Vũ đổ thuốc độc đen của Nam Cung Xuân xuống trước mặt ông ta. 

“Uống đi, thuốc của chúng ta, là thuốc độc, nhưng lại là thuốc giải của nhau” 

“Chơi tôi---" 

Nam Cung Xuân giận tím mặt, không tin thuốc độc đen lại là giải được. 

Bạch Vũ cũng không nói nhảm, bưng chén lên, rót toàn bộ thuốc còn dư lại vào trong miệng ông ta. 

Nam Cung Xuân liều mạng ho khan, sau đó phun ra, phun ra một đống nước thuốc, rất khó chịu, nhưng sắc mặt rõ ràng đã tốt lên. 

Nửa phút sau, Nam Cung Xuân khôi phục lại bình thường, không có dấu hiệu tiếp tục trúng độc... 

Bác sĩ trung niên thấy thế bỏ thêm nước ấm vào cặn thuốc, sau đó nhanh chóng cho sư muội thần trí hoảng hốt uống. 

Không lâu sau, tiếng ho khan của bác sĩ xinh đẹp cũng chậm lại. 

Quả nhiên là giải được. 

Mấy người Tôn Bất Phàm thấy thế đều trợn mắt há mồm, nếu như không phải tận mắt chứng kiến mọi thứ, bọn họ cũng không ngờ đấu y còn có thể đấu thành như vậy. Đặc biệt là sau khi Bạch Vũ ngửi dược liệu của Nam Cung Xuân, ngoài phối chế độc dược cũng làm cho nó trở thành giải dược, thật sự là không thể tưởng tượng được. 

Tiêu chuẩn đại sư, tiêu chuẩn đại sư... 

Vô số người thán phục nhìn Bạch Vũ. 

“Tiểu sư tổ thắng, tiểu sư tổ thắng” 

Tôn Bất Phàm hoan hô một trận. 

Một đám quần chúng cũng cùng kêu lên: “Bạch thần y, Bạch thần y” 

Sự hưng phấn này, làm cả sàn gác của Huyền Hồ Đường chấn động. 

Bạch Vũ vung tay lên: “Người đâu, thu hàng... 

eyJpdiI6ImtMc3NHMDJ3Yk1RMXUyb05waHZwMlE9PSIsInZhbHVlIjoiQmZITGJFZ2JPaFpQcE5aVVcxOWZEYnlDSFhYWGpNN3ZYdlhlRVZhNUhzVnNaSW5jM21rQU5IWnBrdHB4ZEpBZ2ZDYk1nc1l4dW1mUkkwekJ5bUw5bWdyWXlqYW0wblVSTlk5SVJGYWExOGVSWFpqUXNhalVYcDdmc2orWEJqajB6cTh4QWtMU1puZE1UYWdhMEwzQlptcWlTeWpxXC94ckxidW1BaFdYNTRBV1lTakdJamsyYmI3clJHYWs1TTFkNyIsIm1hYyI6IjBhNDMxZDc0NTgyYmY2OGY5ZDk2YzM5Y2Q4YjI0N2ZmN2Y0NTJhZTI3MTgyZTcxOTAyOTljMmI1M2Q5ODkwMzMifQ==
eyJpdiI6IkgrVjVRY01LTzcwSGxwOHhWUHB4alE9PSIsInZhbHVlIjoiY01uVWFkTXBUTzhsMkVoano2U2l2UHpCWjFYT1VUaFdOcGJRS1hOZmg0VUVoK2REbmJVN1p4SitkdXpwTXBjYXg5bXpadXFPZWxpRzRTdkc0a21lRmNFN0x1VVJqOUdqS01FWE03WjZNUENZTUU1NEZaSnlTbnptZElENEhTWVFtMVE3SVl5bmtFbmFkZUNWWVRSVDhrT0NEY3JtdE9adXRNV1lTVDJhUFwvZjd6cmFVY2ZidnZmZnVuelwvVktCMEZsdGNKTHdneUpIOWxwY2ZKamRoN09cLzJJemhXdndUTzlcL3pXOTRCQzFIN1lrMXFoMXdKWDNjM2JJc2tFMEtqeWNPdEJGaFwvbW1DY3lyN2FWUnBqQlhIMXJoTE5iczNRNUJUXC9LR0dvV24rZlQ5akY3d3JvVzg0MEpFSzVLUnNQVGJFQjZpZ05XOGFvZkF6RDZsV09ydUtRPT0iLCJtYWMiOiJhYjQ5ZDNlMDJmYzFkOTIzZGQ5YWZiMmJiYmE3NzFiODAwMzRiMzI3MjJmMmMwOGQ4N2FmYzRiNjIwMTRiM2YwIn0=

 

Ads
';
Advertisement