“Ông già, quả nhiên là ông.”
Khóe miệng Bạch Vũ lộ ra một vẻ trêu chọc: “Tôi còn cho là trùng họ trùng tên chứ, không ngờ thật sự là tên khốn nạn ông.
“Ông hám lợi thì thôi đi, lại còn dám liên tục khiêu khích Kim Chi Lâm, xem ra thật sự không muốn lăn lộn nữa.
“Sớm biết như vậy, tôi nên để ngài Mã bắt ông lại, ít đi phiền toái hôm nay của tôi.
Y thuật của Nam Cung Xuân vẫn là có chút, chỉ tiếc phẩm tính so với mấy người Công Tôn Uyên quá kém, cho nên một chút mặt mũi Bạch Vũ cũng không cho Nam Cung Xuân.
“Nhóc con, đừng ầm ĩ.
Sắc mặt Nam Cung Xuân trầm xuống: “Hôm nay không nhắc đến chuyện khác, chỉ có một chuyện, đấu y”
“Cậu thắng tôi, Huyền Hồ Đường tặng cho cậu, tôi cút khỏi Trung Hải.”
“Tôi thắng cậu, Kim Chi Lâm đưa tôi, cậu cút khỏi Trung Hải.
Nghĩ đến ba trăm tỷ thoát khỏi tay mình, cùng với bọn Đại Khâu và Vương Như Lâm trọng thương, Nam Cung Xuân hận Bạch Vũ đến thấu xương.
Không có tên này làm hỏng chuyện tốt của mình, ông ta đã sớm cầm ba trăm tỷ ra nước ngoài tìm gái xinh chân dài rồi, còn cần mỗi ngày khám bệnh kiếm tiền?
“Được, vừa hợp ý tôi.
Bạch Vũ vung tay lên: “Tôi kính già yêu trẻ, đấu thế nào, ông nói là được.”
Nghe thấy hai người muốn đấu ý, đám người Tôn Bất Phàm cũng sôi trào, tâm lý xem náo nhiệt làm bọn họ vây quanh lại.
“So phương thuốc, so châm cứu, cho cứu người, quá bình thường, không thú vị.
Khuôn mặt già nua của Nam Cung Xuân mừng rõ, chờ Bạch Vũ cho ông ta làm chủ: “Chúng ta trực tiếp đấu độc đi.
“Chỗ này của tôi vừa lúc có hai con Golden, chúng ta đều tự chọn một con, sau đó phối dược, giải dược tại chỗ. “Mỗi người phối độc cho Golden của đối phương, ai có thể cứu sống con của mình thì người đó thắng”
“Nếu như đều không thể giải, vậy thì tiến hành phương thuốc thứ hai, thế nào?”
Nam Cung Xuân khiêu khích nhìn Bạch Vũ, còn cho người dẫn hai con Golden ra, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi.
Bạch Vũ hẳn là thật sự có tài y thuộc, nếu không cũng sẽ không liếc mắt nhìn ra Nghịch Thiên Thập Bát Châm, nhưng Nam Cung Xuân tin rằng Bạch Vũ không hiểu độc.
Tôn Bất Phàm biến sắc: “Tiểu sư tổ, không thể được, Nam Cung Xuân này rất có thể là một cao thủ dùng độc.
Khuôn mặt bác sĩ nữ đắc ý: “Sao thế? Không phải vừa rồi mới hò hét sao? Sao bây giờ còn chưa đấu đã sợ rồi?”
“Đúng đấy, còn đến phá quán nữa chứ, tùy tiện nói đến lại không dám nữa.
“Quay về Kim Chi Lâm đi, đừng làm mất mặt nữa.
Mấy người đồ tử đồ tôn kêu gào không thôi.
“Đấu!”
Bạch Vũ rất thoải mái: “Nhưng mà lấy chó ra đấu độc cũng quá vô tội, quá nhàm chán, chúng ta trực tiếp học Thần Nông nếm bách thảo đi.”
“Tôi và ông đều tự phối một liều độc dược, trao đổi uống vào, ai có thể tự giải độc thì người đó thắng.
Anh nhìn Nam Cung Xuân cười: “Có dám ứng chiến không?”
“Cái gì? Tự mình thử thuốc?”
“Trời ạ, cái này cũng quá điên cuồng rồi?”
“Đúng vậy, nếu như phối ra thạch tín thì sao? Làm không tốt thì chết người”
Người vây xem xung quanh lập tức sôi trào, tự mình thử độc, thật sự là làm cho người ta kinh hãi mà.
Nhưng mà mọi người không tiến lên ngăn cản, ngược lại đều lấy điện thoại di động ra, nhìn xem có thể làm thành một tin tức đầu đề hay không.
Tôn Bất Phàm vô thức kêu lên: “Tiểu sư tổ”
Bạch Vũ ý bảo ông ta yên tâm, sau đó nhìn Nam Cung Xuân mở miệng nói: “Có dám đấu một trận?”
Sắc mặt mấy người Nam Cung Xuân khó coi, mặc dù rất nắm chắc, nhưng dính đến tính mạng, vẫn là có một chút chần chừ.
Bạch Vũ thêm vào một câu: “Nếu như sợ chết, vậy thì thêm một điều kiện tiên quyết, không được ảnh hưởng đến tính mạng”
“Người phối độc, còn phải nghĩ cách giải độc, một khi đối phương đầu hàng, lập tức giải độc cho đối phương.
“Độc dược của ai làm chết người, thì người đó đi tù.”
Bạch Vũ cho Nam Cung Xuân một viên thuốc an thần.
“Được, chiến.”
Nam Cung Xuân vỗ bàn một cái ứng chiến: “Hôm nay ở trước mặt mọi người phối dược, có cậu không có tôi, có tôi không có cậu”
Sau đó, ông ta cũng không nói nhảm nữa, mời Bạch Vũ đi vào quầy, chỉ vào một hàng ngăn tủ lớn nói:
“Ba trăm sáu mươi loại thảo dược thường dùng đầy đủ ở đây, cậu cứ hết sức đi
Giọng ông ta lạnh lùng: “Nếu như không biết làm thế nào, tôi có thể cho cậu nửa tiếng làm quen, còn có thể cho cậu thêm một Dược Sư. Bạch Vũ vung tay trái lên: “Kính già, ông trước.
“Ấu trĩ!”
Nam Cung Xuân hừ một tiếng: “Tôi vừa ra tay, cậu ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.”
Sau khi nói xong, ông ta chạy về phía các ngăn tủ đã đánh dấu tên thuốc, trước sau còn có mấy chục cái bàn thấp, trên đó bày dược liệu hong khô.
Chế độc giải độc chú ý một chữ nhanh, cho nên căn bản không cần dùng lửa, trực tiếp giã nát dược liệu, rót nước ấm vào, có thể trở thành một chén độc dược.
Về phần giải độc cũng thế.
Làm như vậy không chỉ nhanh, có thể có thể áp chế dược tính, không đến mức quá mạnh cướp mạng người.
Nam Cung Xuân liếc nhìn Bạch Vũ, sau đó mới vèo vèo vèo lấy hơn mười loại dược liệu ra, rồi lại đưa lưng về phía Bạch Vũ lấy một vài loại phối hợp.
Mấy vị đồ tử đồ tôn còn cố gắng che lại tầm mắt Bạch Vũ, không cho anh nhìn thấy Nam Cung Xuân dùng dược liệu gì.
Mười lăm phút sau, Nam Cung Xuân đổ ra một chén thuốc bột, nước ấm rót vào, mùi thuốc nồng đậm, nước đen như mực. Ông ta đắc ý đưa đến trước mặt Bạch Vũ: “Uống đi.
“Đoạn trường thảo, mạn đà la, bán hạ, biên diệp mai, phong hồng thảo, hồng kê vĩ..”
Bạch Vũ vừa đi qua các ngăn tủ, vừa đọc tên dược liệu lên: “Nam Cung Xuân, ông kê đơn thật tàn nhẫn mà”
"A?"
Mọi người ở đây nghe vậy chấn động:
“Bạch thần y chỉ ngửi như thế, có thể ngửi ra được thành phần độc dược?”
“Đây cũng quá nghịch thiên ra? So với mũi chó còn thính hơn”
“Không thể chứ, Bạch thần y chỉ là tùy tiện nói thôi, hù dọa Nam Cung Xuân, chiến thuật tâm lý”
“Đừng nghe anh ta vô nghĩa, anh ta nói đúng, tôi trực tiếp ăn đất.
Đồ tử đồ tôn của Nam Cung Xuân cũng có vẻ nghi vấn, nhận định Bạch Vũ chỉ là nói hươu nói vượn.
“Cái này... này sao có thể được?”
Ai ngờ, Nam Cung Xuân lại run tay, khó có thể nhìn Bạch Vũ: “Cậu sao có thể ngửi ra được..
Ông ta đắm chìm trong chế được mấy chục năm đều không thể ngửi phân biệt thuốc, mà Bạch Vũ lại dễ dàng nhận ra hơn mười loại.
Đả kích quá lớn.
Mọi người sau khi nghe lời nói của Nam Cung Xuân, càng cả kinh tròng mắt cũng sắp rơi ra.
Còn tưởng rằng Bạch Vũ chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi, không ngờ lại toàn bộ nói đúng rồi, cả một đám giống như gặp quỷ nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ.
Mấy vị đồ tử đồ tôn hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm kêu đây là kình địch.
“Tôi nói rồi, tôi là đến phá quán, không lợi hại hơn ông, chẳng phải là bị ông phản lại?”
Bạch Vũ không quan tâm trả lời một câu, sau đó mang tới bảy tám loại dược liệu, không nhanh không chậm giã nát, sau đó cũng phối ra một chén thuốc độc màu đỏ.
Anh còn không để người chú ý nhấm nháp một ngụm.
Sau đó, Bạch Vũ cười cầm chén đặt trước mặt Nam Cung Xuân: “Của tôi cũng phối xong rồi.”
“Vậy thì đến đi
Nam Cung Xuân tàn nhẫn một lòng: “Đều tự uống thuốc độc của đối phương xong, rồi xoay người phối chế giải dược.”
“Được.
Bạch Vũ không nói nhảm, bưng bát nước đen của Nam Cung Xuân chế ra xong, ùng ục uống vào, rất nhanh chỉ còn lại cặn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất