Bạch Vũ không để ý nhiều đến cảm xúc của Lam Hải Quỳnh, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên người người ba đang hôn mê của mình. 

Sau khi đám người Tống Quế Khanh kiểm tra Bạch Trung Nghị, xác nhận ông ấy không gặp nguy hiểm, Bạch Vũ mới đưa ông ấy trở về phòng khám để anh có thể chăm sóc ba mình hằng ngày. 

Bạch Trung Nghị không bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn đang hôn mê. Bạch Vũ nghĩ rằng tốt hơn hết là nên để anh tự mình trông nom. 

Vì vậy anh không còn thỉnh thoảng mới chữa bệnh như thường lệ mà bắt đầu khám bệnh cho bệnh nhân từ sáng đến tối, với hy vọng tích lũy được bảy mảnh ánh sáng càng sớm càng tốt để chữa bệnh cho ba mình. 

Liên tục ba ngày, Bạch Vũ tiếp nhận gần trăm bệnh nhân, mệt mỏi đến mức suýt nữa nôn ra máu, nhưng chỉ có ba mảnh ánh sáng, hơn nữa phần lớn đều là bệnh nhân bị bệnh vặt, đau vặt. 

Bạch Vũ nghĩ cần xử lý vài ca khó khăn phức tạp mới được. 

Trên đường nghỉ ngơi, Bạch Vũ cũng xem qua tin tức địa phương và phát hiện bệnh viện Vinh Ái đang lên trang nhất. 

Người nhà bệnh nhân phàn nàn rằng đội ngũ y tế chỉ quan tâm đến việc chụp ảnh tập thể, không quan tâm tình trạng nguy kịch của bệnh nhân, cuối cùng dẫn đến hậu quả bệnh nhân tử vong do chậm trễ hai tiếng đồng hồ. 

Bệnh viện được lệnh phải chỉnh đốn lại tình hình, Bạch Gia Hân bị ném vào tù và những nhân viên liên quan bị bắt hoặc bị thu hồi giấy phép hành nghề. 

Kim Ngưng Băng cũng được điều qua sở Y Tế đảm nhiệm chức vụ trưởng khoa. 

Bạch Vũ đoán rằng, việc này e là có liên quan đến Mã Gia Thành, ông ta thông qua Kim Ngưng Băng để làm dịu đi mối quan hệ giữa anh và Mã Thiên Quân. 

Khi Bạch Vũ mỉm cười cất điện thoại đi, một ông già gầy gò chạy tới, ôm bụng hét lớn với Bạch Vũ: 

“Bác sĩ Bạch, tôi tên là Vương Như Lâm, tôi bị đau bụng đã mấy ngày nay, uống thuốc gì cũng không có tác dụng” 

Bạch Vũ phát hiện Vương Như Lâm khoảng sáu mươi tuổi, trông rất gầy yếu, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai. 

Đây là một người luyện võ, mà còn là một người luyện võ có thân thủ bất phàm. 

Bạch Vũ đưa ra phán đoán, nhưng không để tâm. Anh đưa tay ra bắt mạch rồi mỉm cười: 

“Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là ăn đồ ôi thiu nên bị đau bụng và tiêu chảy thôi. 

Anh đưa cho Vương Như Lâm một đơn thuốc: “Mang về nhà uống ba ngày, nghỉ ngơi ba ngày, bác sẽ khỏi thôi.” 

“Bác sĩ Bạch, hiện tại tôi làm nghề khuân vác để nuôi gia đình. Nếu tôi nghỉ ba ngày, tôi sẽ mất việc. 

Ông lão tỏ vẻ đau khổ: “Mọi người đều nói cậu châm cứu rất giỏi, hay là cậu châm cứu cho tôi để tôi mau khỏe lại? Tôi có thể trả nhiều hơn. 

“Vậy sao? Được, tôi sẽ châm cứu cho bác” 

Cuối cùng Bạch Vũ gật đầu: "Có thể giúp bác nhanh khỏi hơn hai ngày” 

Vương Như Lâm vui mừng khôn xiết, liên tục cảm ơn Bạch Vũ, sau đó cởi áo theo dặn dò của Bạch Vũ. 

"Vut, vut, vut!" 

Bạch Vũ một hơi đâm chín cây kim, chuẩn bị ép chướng khí của bệnh nhân ra ngoài. 

"A!" 

Lúc này, người bệnh nhân đột nhiên cứng đờ, hai mắt trừng to, một tay ôm lấy bụng, tay kia chỉ vào Bạch Vũ, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn “Cậu...cậu...cậu hại chết tôi rồi.” 

Vương Như Lâm khó khăn lắm mới nói được một câu, sau đó ầm một tiếng ngã từ trên ghế xuống. 

Sau khi ngã xuống đất, ông ta giật giật vài cái, rồi trở nên im lặng và bất động. 

"A!" 

Những bệnh nhân có mặt ở đó đều kinh hoàng khi chứng kiến cảnh tượng này, tất cả ào ào lùi sang một bên, thậm chí nhiều bệnh nhân nữ còn la hét. 

Mọi người không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, trợn mắt há mồm nhìn Vương Như Lâm nằm trên mặt đất. 

Làm sao một người mới nãy đang sống sờ sờ và hoạt động bình thường lại có thể đột nhiên im bặt và ngã xuống? “Ông ta chết chưa?” 

Cũng không biết ai đã hỏi câu hỏi này, nhưng nó đã khiến cho phòng khám vốn đang hoảng loạn trở nên yên tĩnh ngay lập tức. 

Không khí ở Kim Chi Lâm dường như ngưng trệ. 

Chết người là một vấn đề rất nghiêm trọng, người chết trong phòng khám càng là một tai nạn y khoa nghiêm trọng hơn. 

Tôn Bất Phàm đứng bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, rồi ông ta giật mình chạy tới: “Sao lại thế được? Sao lại thế được?" 

Ông ta ngồi xổm xuống, dùng tay run rẩy bắt mạch cho Vương Như Lâm. 

Nửa phút sau, Tôn Bất Phàm thu ngón tay lại, sắc mặt tái nhợt, mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng không nói được lời nào. 

Nhìn thấy dáng vẻ Tôn Bất Phàm như vậy, mọi người ở đây sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra? 

Trong số các bệnh nhân, ông Giả, một cựu cảnh sát đến khám bệnh, cũng đến kiểm tra miệng, mũi và động mạch của Vương Như Lâm. 

Sau đó ông ấy lắc đầu: “Chết rồi, chết rồi, không cứu được nữa. 

Ông Giả cũng nhìn Bạch Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc và đồng cảm. Có người chết, bất kể có phải trách nhiệm của Bạch Vũ hay không, thì phòng khám này cũng xong rồi. 

Ông ta thực sự không muốn Kim Chi Lâm đóng cửa, cũng không muốn Bạch Vũ xảy ra chuyện gì. Dù sao thì ông ta bị trúng độc ba lần, chính Bạch Vũ là người đã cứu ông ta. 

Khi nghe tin Vương Như Lâm thực sự đã chết, tâm trạng của mọi người đều lập tức sa sút. 

Có người thở dài, có người khóc la, có người lại lấy điện thoại ra chụp, còn nhiều người khác thì bàn tán xôn xao. 

Ông già đã chết. Y thuật của Bạch Vũ không phải quá đáng sợ sao? 

Nhiều bệnh nhân và người nhà đều lùi lại, thậm chí có bệnh nhân đứng trước mặt Bạch Vũ còn hoảng sợ, tránh xa Bạch Vũ. 

Đám Chương Đại Cường và Thẩm Vân Phong nghe được tin chạy tới, thấy tình hình như vậy cũng nhíu mày, suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này. 

Việc dọn dẹp đống lộn xộn này thì dễ thôi, vì họ có thể đảm bảo rằng Bạch Vũ không bị tổn hại, nhưng chuyện này là một đòn chí mạng với danh tiếng, sau này sẽ không còn ai đến Kim Chi Lâm để chữa bệnh nữa. 

Thần y Bạch Vũ tới đây là hết. 

Tôn Bất Phàm đi đến bên cạnh Bạch Vũ, thì thầm vào tai anh: “Tiểu sư tổ, bệnh nhân... không có mạch đập. 

Khi nói xong mấy chữ cuối cùng, sắc mặt Tôn Bất Phàm trở nên tái nhợt, như thể đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải tình huống như thế này. 

“Biết rồi. 

Bạch Vũ cúi xuống bắt mạch. Sự ngạc nhiên ban đầu của anh nhanh chóng chuyển thành sự châm chọc. 

Ông Giả nhẹ giọng nói: “Bạch Vũ, thông báo cho người nhà bệnh nhân đi, tốt nhất là tự giải quyết riêng, nếu không, nếu báo cảnh sát, sở Y Tế can thiệp sẽ rất phiền phức. 

Ông ta thực sự muốn tốt cho Bạch Vũ. 

Bạch Vũ cười nói: “Ông đừng lo lắng, phòng khám sẽ ổn thôi.” 

“Ba, ba ơi, ba bị sao thế?” 

Gần như vừa dứt lời, một chiếc xe tải chạy đến cửa, cửa mở ra, năm sáu người đàn ông và phụ nữ bước ra. 

Một người phụ nữ trung niên trong đó từ xa đã điên cuồng hét lên: 

“Ba, ba không thể xảy ra chuyện gì được. Ba là trụ cột của gia đình này” 

Mấy người đi cùng cũng có vẻ buồn bã. 

“Bác sĩ vô dụng, đền mạng cho ba tôi!” 

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Bạch Vũ nhàn nhã ung dung, liền gào lên một tiếng, muốn xông lên đánh Bạch Vũ. 

Tôn Bất Phàm nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy bà ta. 

“Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi phải đánh chết tên lang băm đó. 

Người phụ nữ trung niên gào lên: “Đền mạng cho ba tôi, đền mạng cho ba tôi” 

Mấy người đi cùng cũng tràn đầy phẫn nộ. Bọn họ giơ gậy trong tay lên, chỉ vào Bạch Vũ, sẵn sàng xông tới đánh Bạch Vũ bất cứ lúc nào. 

“Để tôi xem các người ai dám ra tay!” 

Chương Đại Cường đứng dậy trừng mắt nhìn bọn họ, mặt đỏ bừng. Nếu không cảm thấy đuối lý, ông ta đã đánh những người này từ lâu rồi. 

“Các người thậm chí còn không thèm nhìn ba mình xem thử, nhưng mồm cứ khăng khăng rằng ông ấy đã chết, còn muốn đánh muốn giết tôi thay vì gọi xe cấp cứu đưa ông ấy đến bệnh viện.” 

“Ngoài ra, ba của bà chỉ mới chết được mười phút, còn chưa gọi cảnh sát hay thông báo cho gia đình mà các người đã vội vội vàng vàng xuất hiện...” 

eyJpdiI6Ikp2Q205Y1pPMU5SMUdIK2diNXpZU0E9PSIsInZhbHVlIjoiRHBac0djWkNHWkpiSit0MG5oNFQxSEFtTnplWnVwZjlSNVh3M3FjUXF2RE1jdTkzWGV1U3hDbWlTTVh1SWhBNENKd1VHZitoSEs3c2diZmREMnJUVkZha1VlUFhQdEh4MGhxVUt2blRLOXRJVzlvR0ZaZjNRdWwzc09KR1RJb284c0FkSlBcL2Z0MVdKaVR5SXRBRHdvNGRGQklMd1Z4OXdmckl2QTdzQjdWMlMzb2lxXC84V3FDbmZCdW1iSlZPZThINGRTVVRtdGhRdSt0d0NiZklSTVdHWGI0WGZHV2NQbWZ3NUZjdjBIaTVXU0xiWlpWV085YW1cL3FrZG9kbzNDK1E2YlRIeGh3SXNibHNVQU55RTk3eXc9PSIsIm1hYyI6ImM3Y2NiYjhmNDM3MGJiNjQxOGZiNjUwZGM5NjI3ZDQ1NTJlNWQyZGU3NDlkODY3MzM2OWVkNjZlNWNjMDFkOGUifQ==
eyJpdiI6Ik9nS2djTU5HdTdocE9BZHBwZ1U5aHc9PSIsInZhbHVlIjoiY2kzczRRSFI1N2IwN3R3akNtMVRYV1BXclE5SitqM0d6Y0lUUldRRUI1XC9cL3Q3NnFPSU42NFZpTHdodGp2UXIwMnpiVlBaemEwRmdMWmlFQUY2aDl3a2pHV3lkWWZ5T3dtU2VZcHRzcDk5QWg3QXgyaDg5cVNsMW1kbDZwbkV2ZWxYRmJnWThaU3RwckQ5aW5mWHFad3BDVGx0U0FBa3Q5aVo0RnljK2NITXJqb0pDcTY4QzZkMStsUUNtUm1XTTlnSGtzdnBDYVlMXC9vNURkU0xrV0hJVXlZdWw2bWlMdm5EQzdSZlFFZ3JMZWFrMFdoUDRmK2xVUXNjOE1VYmUwdG1rTDc0YTJ4eE04bWsyV09MRWZtTmJOM2VlYVptb1BxTzMwMjI0Um9xeXhzTWM2TlRSajdtWlp1TlhLUVBKSkxsSnBybTZ5UVZDQjRQWjMzaTlLZkVBPT0iLCJtYWMiOiJlYjQ2MTA2ZGFhZTEzZTI1ZjU4Mzg0YTBhY2FjYzM1YjEzMzRkM2Q0YWM4ODM0ZWU1MTM0ZjljYmNlYWU3MTlmIn0=

 

Ads
';
Advertisement