Sau khi ra khỏi bệnh viện, Bạch Vũ đẩy Bạch Trung Nghị về phía bãi đỗ xe.
“Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không ngờ bệnh viện Vinh Ái lại tắc trách như vậy, để ba anh tự sinh tự diệt trong phòng cấp cứu”
Lam Hải Quỳnh cảm thấy rất có lỗi với Bạch Trung Nghị: “Sớm biết vậy, tôi đã lái xe thêm nửa tiếng nữa để đưa ông đến bệnh viện Trung Hải rồi.”
“Không phải lỗi của em.”
Giọng điệu của Bạch Vũ bất giác trở nên nhẹ nhàng: “Bệnh viện tắc trách, nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ ba anh không sao nữa.
“Anh nên cảm ơn em mới phải.
Nếu lần này không có Lam Hải Quỳnh giúp đỡ, có lẽ anh đã mãi mãi mất đi ba nuôi.
“Ba anh hiện giờ thế nào rồi?”
Mặc dù mối quan hệ của họ đang ở thời điểm đóng băng, nhưng lời cảm ơn của Bạch Vũ vẫn khiến Lam Hải Quỳnh cảm thấy xa lạ. Cô ta đổi chủ đề:
“Anh muốn đổi bệnh viện khác để điều trị không? Hay là đến phòng khám của mẹ tôi đi?”
Lam Hải Quỳnh nhìn Bạch Trung Nghị đang hôn mê trên xe lăn, lo lắng hỏi: “Xem dáng vẻ của ông ấy thì mất rất nhiều máu, cần phải nhanh chóng cứu chữa
Bạch Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, ông ấy ổn rồi, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, lát nữa anh đưa ông ấy về phòng khám để theo dõi là được. “Bạch Vũ, hay là đến đồn cảnh sát nói cho rõ ràng?”
Thấy Bạch Vũ có chủ ý của riêng mình, Lam Hải Quỳnh cũng không cố chấp nữa, quay đầu nhìn về phía bệnh viện: “Tránh cho bọn Mã Thiên Quân kiện anh cố ý gây thương tích”
Tới tận giờ cô ta vẫn chưa hết bàng hoàng từ vụ việc Mã Thiên Quân gãy tay gãy chân, chuyện này còn chấn động hơn cả việc Bạch Vũ đập vỡ đầu Lý Minh Quang ở nhà hàng Aegean Sea.
Dù sao Mã Thiên Quân cũng là cháu trai của Mã Gia Thành.
“Không cần, anh sẽ không sao đâu.”
Trên mặt Bạch Vũ không biểu lộ chút cảm xúc: “Ngược lại Bạch Gia Hân và bệnh viện này sẽ sớm được chấn chỉnh thôi.”
Lam Hải Quỳnh hỏi: “Người vừa rồi gọi điện với anh là Mã Gia Thành à?”
Cô ta đứng cạnh Bạch Vũ và nghe được nội dung cuộc gọi. Kết hợp với nỗi sợ hãi của Mã Thiên Quân, cô ta đoán rằng ngài Mã chính là Mã Gia Thành.
“Đúng vậy, ông ta chính là Mã Gia Thành”
Bạch Vũ không giấu giếm: "Anh và ông ta có chút giao tình, cho nên trước khi đụng vào cháu trai ông ta cũng phải chào hỏi một tiếng”
Ánh mắt Lam Hải Quỳnh ánh lên vẻ tò mò: “Sao anh quen biết Mã Gia Thành?”
Cô ta không thể hiểu nổi làm sao người chồng nhu nhược của mình lại có thể có giao tình với người có thân phận quý giá như Mã Gia Thành.
Phải biết là, ngay cả cô ta cũng khó gặp được Mã Gia Thành, chứ đừng nói đến việc có qua lại với nhau.
"Vut!"
Bạch Vũ chưa kịp nói gì, một chiếc xe RV đã chạy tới, dừng ngay ngắn bên cạnh Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ có dáng người vô cùng duyên dáng bước ra. Cô ta mặc áo gió màu đỏ, đeo kính râm đen, trông rất thời trang và trải đời, còn tỏa ra một khí chất mạnh mẽ.
Cô ta từ từ tháo kính râm xuống, để lộ khuôn mặt vô cùng quyến rũ và gợi cảm.
Cô ta ngay lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Cực phẩm.
Không ít kẻ đang thầm điên cuồng nuốt nước bọt.
Người đẹp này không ai khác chính là Tống Quế Khanh hại nước hại dân.
Vài nhân viên y tế đi theo phía sau cô ta, mỗi người đều trông rất chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm.
“Nhanh, nhanh, đỡ ba tôi vào xe và kiểm tra thật cẩn thận cho ông ấy”
Không để ý đến ánh mắt của Lam Hải Quỳnh và những người xung quanh, Tống Quế Khanh nhanh chóng bước đến bên Bạch Trung Nghị và chỉ đạo mấy nhân viên y tế.
Rõ ràng là cô ta đã biết rõ ngọn ngành câu chuyện.
Trước khi Bạch Vũ kịp ngăn cản, mấy nhân viên y tế đã nhanh chóng khiêng chiếc xe lăn lên và cẩn thận đặt vào trong xe RV.
Chỉ đến lúc này, Bạch Vũ mới phát hiện chiếc xe RV này có biển hiệu bệnh viện và chứa tận mấy thiết bị y tế, trông giống như một bệnh viện di động nhỏ.
Nó tiên tiến hơn xe cứu thương thông thường gấp trăm lần.
“Ông trời thực sự ưu ái chúng ta”
Tống Quế Khanh nhìn Bạch Vũ cười nói: “Mấy ngày trước chúng ta còn lo lắng cho sự sống chết của ông ấy, không ngờ hôm nay ông ấy lại xuất hiện trước mặt chúng ta.
Bạch Vũ có vẻ hơi gượng gạo, sau đó gật đầu với Lam Hải Quỳnh nói: “Tất cả đều nhờ có Hải Quỳnh gặp được ba tôi, nếu không hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi”
“Ồ, Lam tổng à, tôi xin lỗi. Nãy giờ toàn lo cho ba nên không thấy cô. Xin lỗi”
Tống Quế Khanh ném kính râm cho Bạch Vũ, sau đó đưa tay về phía Lam Hải Quỳnh: “Cảm ơn cô đã đưa ba tôi vào viện.
“Tôi và Bạch Vũ nhất định sẽ báo đáp ân tình của cô.
Tống Quế Khanh rất hào phóng: “Nếu cô cần gì thì cứ nói, nếu có thể, tôi nhất định sẽ đáp ứng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh lập tức trở nên lạnh lẽo: “Tống tổng, xin hãy tự trọng. Làm bồ nhí là hành vi rất không văn minh. Đừng gọi ba linh tinh.
Bạch Vũ đột nhiên cảm thấy đau đầu.
“Bồ nhí?”
Tống Quế Khanh cười dịu dàng: “Không phải cô định ly hôn với Bạch Vũ sao?”
Lam Hải Quỳnh cảm thấy rất không thoải mái: “Ly hôn hay không cũng không liên quan đến cô, nhưng chỉ cần một ngày chúng tôi vẫn chưa ký, thì tốt nhất cô đừng có sấn tới.
Tống Quế Khanh cười tinh nghịch: “Lam tổng, sao cô phải tức giận như vậy? Không thích thì mau buông tay đi, đối với cô và Bạch Vũ đều tốt.
“Tôi không cần cô dạy tôi phải làm thế nào, cũng không cần cô, một người ngoài cuộc, can thiệp vào chuyện giữa tôi và Bạch Vũ.
Nhìn dáng vẻ như đã nắm chắc Bạch Vũ của Tổng Quế Khanh, Lam Hải Quỳnh cảm thấy vô cùng cay đắng trong lòng.
Cô ta vừa cảm thấy không cam tâm khi mối quan hệ của mình bị người khác xen vào, đồng thời cũng cảm thấy sự thất vọng không nói nên lời đối với Bạch Vũ.
Cô ta vẫn luôn thắc mắc tại sao Bạch Vũ lại có thể dọa được Chu lột da, tại sao anh có thể quen biết Mã Gia Thành, tại sao anh lại dám hùng hổ ly hôn với cô ta như vậy...
Nhìn thái độ của Tống Quế Khanh đối với Bạch Vũ, mọi thắc mắc đều đã được giải đáp.
Thì ra những bức ảnh mà Triệu Đông Dương chụp không phải là ăn không nói có.
Hai người họ thực sự có gì đó.
Sức mạnh và thành công hiện tại của Bạch Vũ đều nhờ vào sự ủng hộ và nâng đỡ của Tống Quế Khanh.
Cô ta từng nghĩ Bạch Vũ thực sự có bản lĩnh giỏi giang, nhưng hiện tại xem ra, sự thật chính là Bạch Vũ đã ăn bám Tống Quế Khanh.
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ?
Lại bám váy đàn bà à? Trước kia bám váy cô ta, bây giờ lại bám váy Tống Quế Khanh sao?
Lam Hải Quỳnh nhìn Bạch Vũ với vẻ mặt thất vọng.
Bạch Vũ biết cô ta đang nghĩ gì. Anh không phản biện. Anh khẽ mĩm cười và bình tĩnh như không.
“Lam tổng, cô dạy dỗ rất đúng”
Trong lúc Lam Hải Quỳnh đang suy nghĩ, Tống Quế Khanh khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc, tôi không phải người ngoài, tôi là chị gái tốt của Bạch Vũ”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”
Bạch Vũ ngắt lời hai người đang đấu khẩu: “Tống tổng, sau khi chị kiểm tra xong thì đưa ba tôi đến phòng khám, ở bên kia tôi tiện chăm sóc ông ấy hơn. “Hải Quỳnh, trời đã tối rồi, anh đưa em về biệt thự nhà họ Lam.
Hôm nay Lam Hải Quỳnh đã giúp anh rất nhiều, Bạch Vũ cũng phải nể mặt một chút.
“Không cần, tôi tự về được, anh cứ tiếp tục bám váy đi
Lam Hải Quỳnh không chút do dự từ chối Bạch Vũ, liếc nhìn Tống Quế Khanh lần cuối, sau đó lên chiếc BMW màu đỏ phóng đi.
Nhìn chiếc xe dần xa dần, Tống Quế Khanh nhếch khóe miệng:
Người phụ nữ Lam Hải Quỳnh này thật trẻ con và buồn cười.
“Lam Hải Quỳnh, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất