Tôn Bất Phàm liếc nhìn tờ giấy, hơi sững sờ, nhưng cũng không nói gì, lập tức quay người đi sắp xếp. 

“Có cái đéo” 

Người phụ nữ trung niên tức giận: “Mày làm chết người, giờ còn đổ lỗi cho bọn tao, mày có còn là con người không?” 

“Đúng vậy. Mọi người đều thấy. Bác tôi đã bị anh ta hại chết. Y thuật anh không đủ lại còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?” 

“Gì mà y quán Kim Chi Lâm trăm năm gì chứ? Vớ vẩn. Tôi nghĩ đó chỉ để lừa đảo người ngoài và phông bạt thôi. 

“Bác ơi, bác chết thảm quá, tất cả là do tên bác sĩ khốn nạn này hại bác chết... 

Mấy người thân lớn tuổi chỉ trích Bạch Vũ càng thêm gay gắt. 

“Ôi, bác sĩ Bạch, khi châm cứu cậu nên cẩn thận chứ” 

“Đúng vậy, chúng ta là hàng xóm cũ. Chúng tôi đến đây vì tin tưởng cậu và ông Công Tôn, nhưng kết quả là cậu lập lờ đánh lận con đen, như vậy không phải là hại người sao?” 

“Hơn nữa, phí khám bệnh hở cái là một triệu, năm trăm nghìn, tôi mua hai cân thịt lợn cũng chỉ tốn một trăm nghìn thôi đó” 

“Nhanh lên, xin lỗi rồi bồi thường tiền đi, nếu không họ sẽ kiện anh, tới lúc ấy, không những phòng khám của anh sẽ bị đóng cửa mà anh còn phải ngồi tù suốt quãng đời còn 

lại. 

Mấy chục người hàng xóm chứng kiến cảnh tượng người chết đều bắt đầu chỉ trích Bạch Vũ. Nếu Vương Như Lâm không chết trước thì sau này chắc chắn chính bọn họ sẽ gặp xui xẻo. 

Họ cũng đã quyết định rằng sau này sẽ không ham rẻ nữa, chỉ đến bệnh viện để điều trị. 

Người phụ nữ trung niên tức giận nói: “Thấy chưa? Mọi người đều nói cậu sai. Cậu không thể trốn tránh được đâu. Nhanh nhận tội cho tôi. 

Bạch Vũ cười nhạt: “Bà muốn thế nào?” 

“Tôi nói cho cậu biết, hoặc là cậu bồi thường cho tôi bảy mươi tỷ, hoặc là tôi sẽ kiện sở Y Tế cấm cậu hành nghề” 

Người phụ nữ trung niên vênh mặt lên thị uy với Bạch Vũ: “Tôi cho cậu mười phút để suy nghĩ” “Cả hai cái tôi đều không thích.” 

Bạch Vũ cười lớn: “Thế này nhé, tôi sẽ trả cho các người một ông ba sức sống bừng bừng” 

Khuôn mặt người phụ nữ trung niên trở nên lạnh lẽo: “Cậu có ý gì?” 

Những bệnh nhân còn lại cũng có vẻ bối rối. 

“Tiểu sư tổ, thuốc tới rồi.” 

Lúc này, Tôn Bất Phàm mang tới một bát thuốc bắc nóng hổi, còn có thể thấy nước thuốc đang sôi lăn tăn, chứng tỏ nó vừa mới được rót ra khỏi nồi. 

Biểu cảm của người phụ nữ trung niên thay đổi hẳn: “Cậu định làm gì?” 

“Ba bà đã chết, vừa khéo tôi có một loại thuốc có thể khiến ông ấy sống lại” 

Bạch Vũ cười lạnh: "Tôi có thể cam đoan trước mặt mọi người, chỉ cần bát thuốc này xuống ruột, ông ấy sẽ lập tức sống lại.” 

“Nếu ông ta không sống lại, tôi không chỉ bồi thường cho bà bảy mươi tỷ mà còn chủ động đóng cửa phòng khám” 

Anh nghiêng đầu nói: “Tôn Bất Phàm, mở miệng bệnh nhân ra” 

“Không, không, tôi không đồng ý. 

Người phụ nữ trung niên giật mình: "Tôi không thể để cậu sỉ nhục thi thể của ba tôi. Tôi không thể để cậu khinh nhờn ông ấy.” 

Mấy người thân khác cũng chạy tới, hét lớn ngăn cản Bạch Vũ cho ông lão uống thuốc. 

Mặc dù hai người Chương Đại Cường không biết Bạch Vũ đang làm gì, nhưng bọn họ đều ngầm tiến về phía trước, hai người khống chế đám người phụ nữ trung niên. 

“Bốp bốp bốp!” 

Tuy nhiên, ngay khi Chương Đại Cường bắt lấy người người phụ nữ trung niên, bà ta đã lách người sang trái rồi sang phải và hất ông ta ra. 

Chương Đại Cường tỏ vẻ kinh ngạc. 

Thấy vậy, vài nhân viên theo bản năng muốn chặn đường, nhưng kết quả đều bị người phụ nữ trung niên dễ dàng đẩy ra. 

Những nhân viên còn lại đang chặn đường cũng bị đám thân thích xô ngã. 

Sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. 

“Triêm Y Thập Bát Điệt!” 

Bạch Vũ cười, sau đó vung tay trái đánh bay người phụ nữ trung niên đang lao về phía mình ra. 

Người phụ nữ trung niên hét lên và ngã ngửa ra sau, kéo theo nhiều đồng bọn của bà ta ngã xuống. 

Bà ta vô cùng kinh ngạc, dường như chưa từng nghĩ tới Bạch Vũ lại lợi hại đến vậy, chỉ tùy tiện một chiêu là có thể đánh bại bà ta. 

Cùng lúc đó, Tôn Bất Phàm mở miệng Vương Như Lâm ra. 

Bạch Vũ nghiêng cổ tay, đổ một bát thuốc bắc vào miệng lão già. 

Bát thuốc bắc này không chỉ nóng hổi mà còn được thêm một lượng lớn bã đậu. 

Người phụ nữ trung niên điên cuồng hét lên: “Đừng!” 

"A!" 

Ngay khi thuốc vừa vào miệng, ông lão run rẩy toàn thân rồi hoảng sợ mở trừng mắt ra. 

Ông ta vừa vùng vẫy một cách tuyệt vọng, vừa nhổ thuốc nóng hổi ra. 

"A!" 

Thấy vậy, những bệnh nhân có mặt ở đó lại hét lên và lùi lại vài bước, trông như thể nhìn thấy ma. 

Họ không bao giờ nghĩ rằng bệnh nhân đã chết sẽ sống lại. 

Đám người Chương Đại Cường cũng đều hoang mang. 

“Vẫn chưa uống thuốc xong nên không thể dừng uống được” 

Bạch Vũ dùng tay trái giữ chặt ông lão, tay phải vẫn tiếp tục đổ thuốc bắc vào miệng ông ta. 

Độ nóng không chỉ làm môi ông ta đỏ lên mà còn khiến khoang miệng ông ta nổi rất nhiều bọt nước... 

Ông lão thỉnh thoảng lại ú ớ và phát ra tiếng thét thảm thiết, khiến bọn người phụ nữ trung niên run rẩy vì sợ hãi, nhưng họ không thể lao lên cứu ông ta. 

Sau khi đút hết một bát thuốc, Bạch Vũ vứt bát sứ đi, vỗ tay đứng dậy: 

“Xong rồi, ông ta không chỉ sống lại mà cơn đau bụng cũng đã được chữa khỏi. 

Bạch Vũ gật đầu với Tôn Bất Phàm và nói: “Nhớ thu phí khám tiền thuốc nhé” 

“Đồ khốn nạn!” 

Vương Như Lâm nhe răng, tức giận nhìn Bạch Vũ: "Cậu là kẻ giết người!” 

Người phụ nữ trung niên vội vã chạy tới, vừa đỡ ông lão đang nhe răng trợn mắt, vừa lấy thuốc bột bôi cho ông ta. 

Bạch Vũ liếc nhìn mấy chục người ở đây, cười nói: “Tôi đã nói rồi, không có bệnh nào tôi không chữa được, không có người chết nào tôi không cứu sống được. 

“Bác sĩ Bạch đúng là y thuật cao minh, thậm chí còn có thể khiến người chết sống lại. 

“Đúng vậy, một bát thuốc có thể cứu sống người chết. Tôi chưa từng thấy một vị bác sĩ nào đỉnh như vậy. 

“Tôi đã quyết định từ nay về sau sẽ đi Kim Chi Lâm chữa bệnh. Bất kể tốn bao nhiêu tiền, tôi vẫn sẽ đến đây. 

“Lão già này nội tạng bất thường, chết vô cớ, Bạch thần y cứu ông ta, ông ta chẳng những không cảm kích, còn gọi cậu ấy là kẻ giết người, đúng là không có lương tâm. 

“Già mà không nên nết... 

Hàng xóm gió chiều nào theo chiều đó, tranh nhau khen ngợi Bạch Vũ, còn tiện thể mắng Vương Như Lâm một trận... 

Vương Như Lâm và những người khác vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì được. Ai bảo họ tự gậy ông đập lưng ông? 

"Di!" 

Người phụ nữ trung niên nhìn Bạch Vũ với ánh mắt hận thù, sau đó ra lệnh, chuẩn bị dẫn người của mình đi. 

"Di?" 

Bạch Vũ tiến lên một bước, đá văng lão già kia: “Ai cho các người đi?” 

Người phụ nữ trung niên tức giận: "Đồ khốn nạn... 

“Bốp!” 

Bạch Vũ lại tát cho người phụ nữ kia một cái, khiến bà ta bay đi. 

“Đường đường là cao thủ võ đạo, lại dùng thuật hô hấp của rùa để phá hoại phòng khám của tôi, không cho tôi một lời giải thích sao?” 

Khuôn mặt của lão già hoàn toàn thay đổi. 

Họ nhìn Bạch Vũ với vẻ không tin nổi. Họ không bao giờ nghĩ rằng Bạch Vũ lại biết đến thuật hô hấp của rùa. 

Chương Đại Cường và những người khác liền nhận ra đám người này đến phòng khám là để gây sự, lập tức huýt sáo. 

Mấy chục nhân viên gia công nhanh chóng tụ tập từ mọi hướng, mỗi người đều cầm búa, máy khoan điện và súng bắn đinh. 

Sát khí đằng đẳng. 

Những người hàng xóm và bệnh nhân đột nhiên nhận ra rằng đám người này đến đây để kiếm chuyện. Nghĩ đến cảnh tượng sợ hãi vừa rồi, họ tràn ngập sự phẫn nộ. 

Họ nhặt gạch và ghế đẩu lên. 

“Lũ khốn nạn các người, dám gây chuyện ở Kim Chi Lâm, tôi sẽ xử lý các người” 

“Vừa rồi giả vờ làm chó chết làm tôi sợ đấy. Nếu hôm nay ông không giải thích đàng hoàng thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi. 

“Chúng ta suýt nữa đã hiểu lầm Bạch thần y. Chúng ta phải tính sổ chuyện này... 

Những người hàng xóm vô cùng tức giận khi nghĩ tới chuyện mình bị lừa và suýt nữa mất đi vị thần y Bạch Vũ. 

“Lời giải thích?” 

Người phụ nữ trung niên cười khẩy: “Bạch Vũ, cậu không biết mình đã đắc tội ai sao?” 

“Bốp!” 

eyJpdiI6ImxwdXk4SDB4ek5vUmpWd3VHSCs2OVE9PSIsInZhbHVlIjoiaHdOMzJZNDVNNUlsT0VTOUl1ckhzaVROTGN3QlwvemsxQ0xXYUZoeWFDUW1iYnBTYzZSOWVvemJmT0Fta1ZcLzV3NEdSNExmSFd1NlcrdjBCOWJPT0NuODFScVZZZmRDSkNvbW96RDZBR2RjZHYzRWkyQlY4ajZOUDlobDdVWVQrRENFZXhUb2dYbDE4TUtJUnhHVFBDQ003emFydDJ2UHhsMkpGcVJoencxS29rU0dzZzNHYVpJU2pncjI3QndDWW9KaDIxalNOOVFxYUhBQUp1akpCMnFRPT0iLCJtYWMiOiI3NDdiODAxZWIyYzhkN2ZiODRlMGVlYjU0OWY1ZWJmNjQ3MDM2MjRiNmJmODU1N2NmZGZhNjBmNzBiZjg0YWViIn0=
eyJpdiI6Ijd5NXNkS3JvNmNQR2hyT2l2dVwvcDBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBVR2VscFZ5U1VDdHhoUHNHRFRLeW5QZU9xYnpoa202dnRLMzRXSEIxTU9teWRNNnM1OHNKYjljRDVJSGZhbEdvakJtVE50NDNsc1VwUXp6WCszc2hcL3Z4V3ptUVA3ekxiMEdia3JcLzlZVHFTTkhHeEtiWDJxc3NRUUF3V0tiY2NVTFQxdVRxajNqWFFHaWFUbGh5MENrUkhmSzBJSEEycm1GSTVsUURRMDBUNFdjK3c5N3RkTkJKVVpuc1BWSWRrRm5iVnhZOXpISHNmb1BYcGZNbVduZz09IiwibWFjIjoiNTg3YzBkNTkzZjg1OTk2MjAyNmRmZDljMjI3YzVlYjY0MGI4MjlhNDQxMmFlYzg4NDZkMDFiZDNhOGM0NmE0OCJ9

 

Ads
';
Advertisement