“Cho thằng nhãi này tàn phế.”
Đám đồng bọn của tên họ Mã sát khí đằng đẳng định bao vây Bạch Vũ. Hai cái tát của Bạch Vũ không chỉ đơn giản là đánh Bạch Gia Hân mà còn khiến bọn họ cảm thấy bị khiêu khích.
Bạch Gia Hân nhân cơ hội nắm lấy cánh tay Mã Thiên Quân, đau khổ kêu gào:
“Cậu Mã, anh có thấy không? Thằng nhãi này quá ngông cuồng, không những đánh tôi mà còn dám đánh tôi trước mặt anh
“Rõ là không nể mặt anh chút nào cả.”
“Quá vô pháp vô thiên, không thèm coi nhà họ Mã ra gì.”
Bà ta thêm dầu vào lửa.
Mã Thiên Quân phất tay ngăn cản mọi người xông lên, sau đó giơ ngón tay cái lên với Bạch Vũ, cười nói:
“Giỏi, giỏi lắm, tôi đã thấy nhiều người ngông cuồng, nhưng đây là lần đầu tiên có người khiêu khích tôi như vậy”
“Tôi sẽ không phí lời với cậu nữa.
“Nam thì đánh gãy một tay một chân, nữ thì ở lại với tôi ba ngày, chuyện này coi như xong.
“Nếu không phục thì tôi cho các người một tiếng đồng hồ để gọi người đến, nếu dọa được tôi và đám anh em của tôi, thì tôi sẽ quỳ xuống dập đầu tiễn các người đi.”
“Nếu không dọa được tôi thì đánh gãy thêm một tay nữa. Nghe rõ chưa?”
Giọng điệu của Mã Thiên Quân không nóng không lạnh, nhưng lại ẩn chứa sự khinh thường và ngông cuồng không nói nên lời.
Dường như toàn bộ Trung Hải đều quỳ dưới chân anh ta.
Nam Cung Cầm và những người khác nghe vậy đều hả hê khi thấy kẻ khác gặp họa.
“Một tay một chân? Ở lại với anh ba ngày?”
Khóe miệng Bạch Vũ cong lên, mang theo chút trêu chọc: “Mày là cái thá gì?”
Sắc mặt Mã Thiên Quân trở nên lạnh lẽo: “Tôi tức giận rồi đấy”
Nam Cung Cầm không chịu nổi nữa, tức giận quát vào mặt Bạch Vũ đang giả ngu:
“Anh đúng là ngây thơ tới nực cười, quyền thế của nhà cậu Mã là thứ anh chọc được à?”
“Xử nó!”
Mã Thiên Quân vẫy tay.
Đội vệ sĩ ở phía sau tiến lên phía trước.
Đám bạn không ra gì của anh ta cũng hung hăng ép tới.
Bạch Vũ không phí lời thêm, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được nối máy, tiếng cười sảng khoái vang lên từ đầu dây bên kia:
“Cậu em Bạch, chào buổi chiều, sao có tâm trạng gọi điện cho tôi vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, nụ cười của Mã Thiên Quân lập tức cứng đờ.
“Ngài Mã, tôi đang có mâu thuẫn với một người tên là Mã Thiên Quân, tóc trắng, có phải là họ hàng với ông không?”
Bạch Vũ bình tĩnh nói vào điện thoại:
“Nếu phải, tôi sẽ đánh gãy một tay một chân của anh ta. Nếu không, tôi sẽ đánh gãy cả hai tay hai chân.
Mã Gia Thành lập tức ngừng cười: "Cậu em Bạch, nó là cháu họ tôi..”
Mã Gia Thành chưa kịp nói hết lời, Bạch Vũ đã tiến lên một bước, đá ngã Mã Thiên Quân.
Giây tiếp theo, anh giẫm lên bắp chân của đối phương, đạp một phát ra tiếng rắc.
Cả nơi này im lặng đến lạ thường.
"A!"
Tiếng xương chày gãy vang lên lớn đến nỗi cả hành lang đều có thể nghe thấy, tiếng hét của Mã Thiên Quân càng khiến người ta chấn động.
Bạch Gia Hân và những người khác đang cười nhạo Bạch Vũ không biết tự lượng sức mình đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này. Họ không ngờ Bạch Vũ lại ngông cuồng tới mức này.
Anh không những dám ra tay với Bạch Gia Hân mà còn phớt lờ cả thân phận hiển hách của Mã Thiên Quân, đúng là tự tìm đường chết.
Bọn họ nghe thấy Bạch Vũ gọi điện thoại, nhưng một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp, cũng không nghĩ rằng ngài Mã chính là Mã Gia Thành.
Mười mấy tên đồng bọn phẫn nộ không thôi. Trước giờ bọn họ luôn là người bắt nạt người khác, chứ đã bao giờ bị người khác bắt nạt như thế này.
Sau đó, hơn mười người mang theo vệ sĩ vây quanh Bạch Vũ, vẻ mặt như muốn nghiền Bạch Vũ tan xương nát thịt.
Bạch Vũ thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào Mã Thiên Quân đang vô cùng tức giận, hô lớn:
“Cậu Mã, cậu lập tức dẫn người rời khỏi đây...
“Hay là cậu muốn tôi đánh gãy chân tay cậu tiếp rồi bảo người khác cũng cậu rời khỏi đây?”
Bạch Vũ tuy thái độ thờ ơ nhưng lại toát ra khí thế rất mạnh mẽ.
“Không được ra tay”
Mã Thiên Quân ngăn cản đồng bọn, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Vũ, quát: “Cậu là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là cậu đã làm gì”
Bạch Vũ không để ý đến ánh mắt oán hận của Mã Thiên Quân, đi tới trước mặt anh ta, hai tay chắp sau lưng, nói:
“Bệnh viện Vinh Ái suýt nữa giết chết ba tôi. Cậu muốn phế tay chân tôi rồi còn muốn người phụ nữ của tôi ngủ với cậu. Vậy tôi phế một tay một chân cậu không quá đáng đâu
nhỉ?”
“Nếu cậu không phục, tôi có thể đánh cho đến khi cậu phục thì thôi.”
Lời châm chọc nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu của anh lại mang sự khẳng định chắc nịch. Không ai nghĩ rằng Bạch Vũ đang nói khoác.
“Cậu Mã, tên khốn này khinh người quá đáng, căn bản không coi nhà họ Mã ra gì”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Gia Hân lạnh lùng: “Chúng ta giết nó là xong...
Đám đồng bọn còn lại cũng căm phẫn sục sôi, hận không thể chém Bạch Vũ thành từng mảnh.
Mã Thiên Quân còn chưa kịp nói gì thì điện thoại di động trong tay anh ta đã reo lên. Anh ta nhấc máy lên, bên tai ngay lập tức truyền tới lời khiển trách tàn nhẫn của Mã Gia
Thành.
Sự đay nghiến dồn dập chưa từng có này khiến Mã Thiên Quân vốn đang tức giận trở nên gượng gạo, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Sau khi nghe xong, anh ta một lần nữa ngăn cản đám bạn bè đang rục rịch chuẩn bị ra tay.
Mã Thiên Quân nhìn Bạch Vũ, khó khăn rặn ra một câu: “Thật xin lỗi, tôi... tôi sai rồi...
Tôi sai rồi?
Nghe những lời này, Bạch Gia Hân và những người khác đều suýt ngã, vẻ mặt kinh hãi. Bọn họ không bao giờ ngờ rằng Mã Thiên Quân lại cúi đầu trước Bạch Vũ.
Chẳng lẽ Bạch Vũ có lai lịch không tầm thường? Chẳng lẽ cuộc điện thoại anh gọi thực sự là con át chủ bài để trấn áp Mã Thiên Quân sao?
Bạch Gia Hân vốn kiêu ngạo cũng hơi hốt hoảng, lòng cảm thấy có chút bất an.
“Biết lỗi rồi à?”
Nhìn vẻ mặt khó coi của Mã Thiên Quân, nụ cười của Bạch Vũ ngoài vẻ đùa giỡn còn xen lẫn sự khinh miệt, anh khinh thường nói:
“Việc cái chân này gãy, cậu có phục hay không?”
Cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của Bạch Vũ, nụ cười của Mã Thiên Quân cứng đờ, thậm chí còn khó coi hơn cả khóc.
Người nào nhìn kỹ sẽ thấy cậu Mã nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh, nhưng vẫn phải cố nở nụ cười.
Mã Gia Thành đã dạy dỗ anh ta rất rõ ràng qua điện thoại. Nếu không muốn chết hoặc bị đuổi khỏi nhà họ Mã, thì anh ta phải lập tức xin lỗi Bạch Vũ.
Mã Thiên Quân trong lúc nhất thời không đoán ra được lai lịch của Bạch Vũ, nhưng anh ta tin tưởng người chú hay bênh vực mình sẽ không lừa anh ta, thế nên anh ta miễn cưỡng nở nụ cười, hèn mọn hơn bao giờ hết:
“Cậu Bạch, xin lỗi, tôi sai rồi”
“Tôi không nên bắt nạt hai người, không nên ỷ thế hiếp người.”
Anh ta chịu đựng đau đớn, cúi đầu với Bạch Vũ: "Cú đá này rất đúng, tôi tâm phục khẩu phục”
“Phục rồi là tốt.”
Bạch Vũ lại đánh gãy tay trái anh ta:
“Cút!”
Đã nói là một tay một chân, thì là một tay một chân.
Bạch Vũ dẫn Lam Hải Quỳnh và Bạch Trung Nghị nhanh chóng rời khỏi bệnh viện Vinh Ái.
Nhìn bóng lưng của Bạch Vũ, Mã Thiên Quân tức giận đấm vào tường, sau đó đẩy mấy tên đồng bọn ra, dùng tay phải chưa bị gì gọi điện thoại: “Chú, cháu ấm ức lắm”
“Thằng nhóc đó từ đâu tới vậy? Tại sao chú lại muốn cháu phải phục tùng nó vô điều kiện?”
“Nó cũng đâu phải là con cháu của Lục Hưởng Trung Hải, cũng không phải là con cháu của thế gia Long Đô, dựa vào đâu mà chèn ép cháu như vậy?”
Anh ta không phục tí nào, vô cùng ấm ức. Nếu không phải Mã Gia Thành ngăn cản, anh ta có thể nghiền chết một trăm tên Bạch Vũ.
“Cậu ta chỉ là một bác sĩ, thực sự không có bối cảnh gì?
Mã Gia Thành bình tĩnh nói: “Khoan hẵng nói về y thuật, chỉ nói về mạng lưới quan hệ của cậu ta thôi. Không ai ở Trung Hải có thể sánh bằng”
“Cậu ta là anh em của Hoàng Kha và Tiền Mạnh Hải, là bạn vong niên của Hàn Quốc Hoa, là ân nhân của Tống Quế Khanh, là khách danh dự của anh em nhà họ Dương.”
Cơn giận của Mã Thiên Quân đã giảm đi một nửa, nhưng vẫn cố chấp nói:
“Thì sao? Bạch Vũ chỉ là bạn của bọn họ, còn cháu là cháu ruột chú mà” “Chẳng lẽ đám người Hoàng Kha lại liều mạng với chú vì Bạch Vũ?”
So với giao tình, anh ta càng tin vào tình thân và lợi ích hơn.
“Hai anh em họ Mạnh đắc tội với Bạch Vũ, một người bị tù chung thân, một người chết trong một vụ tai nạn xe hơi.”
Mã Gia Thành thản nhiên nói: “Cha con Trần Quang Vinh chọc phải Bạch Vũ, một người bị bắn chết, một người đầu nở hoa.
Câu nói cuối cùng lập tức dập tắt cơn giận của Mã Thiên Quân...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất