Sở trưởng Chu đưa má phải lại gần hơn. 

“Bốp!” 

Bạch Vũ không chút do dự tát Chu lột da một cái, khiến ông ta ngã ra xa ba mét. 

Mặt sưng cả lên. 

Sao có thể chứ? 

Bạch Gia Hân và Nam Cung Cầm đều lộ vẻ kinh ngạc. 

Như thể trời sập vậy, chuyện không thể nào xảy ra nhưng cuối cùng hôm nay đã xảy ra! 

Đây có còn là sở trưởng Chu xưng bá xưng vương ở cả hai giới hắc bạch không? 

Đây có còn là Chu lột da chuyên đục nước béo cò không? 

Bạch Gia Hân và Nam Cung Cầm không thể ngờ được tên lưu manh như sở trưởng Chu giờ phút này lại ngoan như cún. 

Hơn nữa, sau khi bị tát vào má trái, ông ta lại quay má phải về phía đối phương. 

Bạch Vũ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Tại sao lại có thể khiến Chu lột da ngoan ngoãn như vậy? 

Lam Hải Quỳnh cũng nhìn Bạch Vũ với vẻ mặt phức tạp. Cô ta không ngờ rằng anh đã phát triển đến mức có thể tùy ý giẫm đạp Chu lột da. Nhưng nghĩ đến Tống Quế Khanh, cô ta lại lộ ra biểu cảm mỉa mai. 

“Bốp, bốp, bốp... 

Bạch Vũ tát Chu lột da thêm bốn cái, khiến khóe miệng rướm máu. 

“Không phải muốn dạy dỗ tôi sao? Không phải là muốn tôi tôn trọng luật pháp à?” 

“Bây giờ ông lại dạy dỗ tôi xem xem, tôi hứa sẽ không đánh trả” 

“Tới đi... 

Chu lột da cúi đầu, sợ hãi như một con lợn sắp bị lên thớt. 

Dạy dỗ Bạch Vũ? 

Ông ta có thể à? 

Ông ta dám sao? 

“Không dám à?” 

Bạch Vũ khẽ vỗ mặt sở trưởng Chu: “Ông thật sự làm tôi thất vọng, điều này chứng tỏ từ đầu tới đuôi ông là loại người thượng đội đạp hạ. 

“Lần trước tôi tát ông hai cái, ông vẫn chưa rút ra được bài học, hôm nay còn dám tới chống lưng cho Bạch Gia Hân, ông sống hơi lâu rồi đấy" Lời nói của Bạch Vũ tàn nhẫn vô tình: “Xem ra tôi phải lột đồ ông ra để ông vào tù tự kiểm điểm lại bản thân. 

“Cậu Bạch, xin lỗi.” 

Chu lột da quỳ phịch xuống cầu xin: “Tôi hứa với anh, sau này tôi sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa. Xin hãy cho tôi một cơ hội. 

Ông ta dập đầu bịch bịch bịch trước mặt Bạch Vũ, vứt bỏ cả chút tôn nghiêm cuối cùng. 

Nếu không cầu xin Bạch Vũ tha thứ, ông ta lo lắng mình cũng sẽ chết không rõ ràng giống như Trần Quang Vinh. 

Bạch Gia Hân và Nam Cung Cầm vô cùng lo lắng. Bạch Vũ này rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao Chu lột da lại sợ hãi đến vậy? 

Sau đó, Bạch Gia Hân lấy điện thoại di động ra và nhanh chóng gửi một tin nhắn. 

Chu lột da không thể áp chế được Bạch Vũ, bà ta phải tìm một người chống lưng lớn hơn. 

Bà ta không tin rằng một người không mang họ Dương, họ Đỗ, họ Hoàng, cũng không phải họ Mã, họ Hàn hay họ Tiền thì có thể gây ra sóng gió gì? “Biết lỗi rồi ư? Được thôi, tôi sẽ cho ông một cơ hội. 

Bạch Vũ đá Chu lột da ngã xuống rồi nói: “Dẫn người của ông phong tỏa bệnh viện này lại cho tôi” 

“Phong tỏa? Khẩu khí lớn thế” 

Đúng lúc này, một giọng nói khinh thường nhưng sang sảng vang lên từ phía sau đám đông: "Mẹ nó, mày nghĩ mày là ai?” 

“Cậu Mã!” 

Nghe thấy giọng nói này, khuôn mặt nghiêm trọng của Bạch Gia Hân lập tức vui lên, bà ta nhanh chóng quay người lại đón nhóm nam nữ thanh niên kia. 

“Cậu Mã, cậu đến đúng lúc lắm. Thằng nhãi này dám hống hách ở chỗ tôi, làm người khác bị thương, còn muốn phong tỏa bệnh viện. Anh phải làm chủ chuyện này giúp tôi” 

Một thanh niên với mái tóc trắng xuất hiện, đi giày da mũi nhọn và quần ống hẹp, theo style kiểu quý ông nước Anh, miệng nhai kẹo cau tiến lại gần, cùng với khoảng chục đồng bọn đi theo. 

Nam Cung Cầm và những người khác đều đồng thanh hét lớn: “Cậu Mã. 

Thanh niên tóc trắng vỗ vai Nam Cung Cầm, sau đó đá Chu lột da ra: “Đồ vô dụng.” 

Chu lột da lùi sang một bên, vẻ mặt đầy xấu hổ. Bình thường ông ta hoành hành hống hách, nhưng vào thời khắc quan trọng, ông ta nhận ra mình chẳng là gì cả, không đắc tội noi ai. 

Nhưng ông ta không rời đi. Ông ta bước sang một bên và muốn xem bên nào mạnh hơn để sau này biết chọn bến đỗ cho mình. 

“Thằng nhóc thối, tôi nói cho cậu biết, đây là cậu Mã, cháu của ngài Mã Gia Thành, Mã Thiên Quân. 

Có người đáng tin cậy xuất hiện, Bạch Gia Hân càng thêm tự tin, ngạo mạn chỉ vào Bạch Vũ, hừ lạnh một tiếng: 

“Anh ấy cũng là cổ đông lớn của bệnh viện này, cậu thách thức chúng tôi, tức là đang thách thức ngài Mã và cậu Mã. 

“Cậu có tư cách, có bản lĩnh gì để thách thức nhà họ Mã?” 

Bạch Gia Hân rất dương dương tự đắc: “Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ?" 

Nam Cung Cầm và những người khác cũng vênh mặt lên, nghĩ rằng đã đến lúc được trút giận. 

Theo họ thấy, dù Bạch Vũ có đánh nhau giỏi đến đâu, có xuất thân mạnh mẽ đến đâu thì nếu gặp phải nhà họ Mã, cũng phải sợ té đái. 

Họ đã không chỉ một lần chứng kiến cảnh những thiếu gia kiêu ngạo ở vùng khác bị Mã Thiên Quân chà đạp như con. 

Chu lột da cũng lắc đầu, cảm thấy lần này Bạch Vũ thật sự gặp rắc rối rồi. Mặc dù Bạch Vũ và Dương Kiếm Hùng là anh em, nhưng Mã Thiên Quân và Mã Gia Thành lại là chú cháu ruột. 

“Cậu Mã?” 

Bạch Vũ nhìn Bạch Gia Hân cười khẩy: “Anh ta là cổ đông lớn sao? Cũng là người chống lưng cho bà à?” 

“Đúng vậy, sao, sợ à?” 

“Nếu sợ thì quỳ xuống liếm sạch giày cho bà, đánh tôi gãy chân thì bồi thường thêm ba mươi tỷ nữa. Đến lúc đó tôi có thể sẽ xin cậu Mã cho cậu một con đường sống” 

Bạch Gia Hân nhìn Bạch Vũ với ánh mắt khinh thường: “Nếu không, cả cậu và cha cậu đều sẽ gặp rắc rối. 

“Bạch Vũ, nhà họ Mã không dễ chọc đâu. 

Lam Hải Quỳnh khẽ kéo Bạch Vũ nói: “Hay là anh nhờ Tống Quế Khanh nói giúp một chút?” 

Cô ta thực sự không muốn nhắc đến cái tên Tống Quế Khanh, nhưng bây giờ nhà họ Mã đã nhúng tay vào, đối phương lại người đông thế mạnh, mọi chuyện trở nên rất phức 

tạp. 

Nếu không xử lý tốt, không chỉ Bạch Vũ chịu thiệt mà ngay cả Bạch Trung Nghị cũng sẽ bị ảnh hưởng. 

Bạch Vũ cười nhạt: “Không sao đâu, chỉ là tên hề nhảy nhót thôi” 

Lam Hải Quỳnh khẽ nhíu mày, cảm thấy Bạch Vũ quá tự đại, nhưng cuối cùng vẫn không khuyên can nữa. 

“Tên hề nhảy nhót?” 

“Ai cho cho cậu lá gan nói câu này? Biết bọn tôi là ai không?” 

“Đây là cậu Hoàng của Dân Thái, đây là cậu Tống, đây là Liễu tổng, còn đây là người đẹp cô Tiêu, ai ai cũng có thân phận cao quý” 

“Cậu có dũng khí từ đâu mà nói ra câu tên hề nhảy nhót?” 

Bảy tám nam nữ quần là áo lượt vây quanh lại, hùng hổ khinh thường nhìn xuống Bạch Vũ, nụ cười không tới đáy mắt. 

“Thằng nhãi, hôm nay cậu gây họa lớn rồi. Cứ chờ gặp xui xẻo đi. Không giết được cậu thì ít nhất cũng lột mất một lớp da của cậu. 

Hiển nhiên, đám người này đã coi Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh là cừu non trên thớt. 

Vài cô nàng xinh đẹp lắc chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay, khinh thường nhìn Bạch Vũ “bị dọa cho ngu người”. Thắng thua cuộc chính là thẳng thua cuộc, dám khiêu khích phú nhị đại thì đúng là không tự biết mình biết ta. 

Bạch Vũ chưa kịp nói gì, Mã Thiên Quân đã mỉm cười tiến lại gần, nhìn Bạch Vũ với vẻ khinh thường: 

“Cậu là đứa gây sự à?” 

“Đúng vậy, cậu Mã, chính là thằng nhóc này!” 

Lúc này, Bạch Gia Hân lại quay sang chỗ Bạch Vũ khiêu khích, nhướng mày, nghiêng người dí mặt lại hừ một tiếng: 

“Thằng khốn nạn, không phải lúc nãy cậu hống hách đá tôi sao?” 

“Tới đi, bây giờ tôi chủ động đưa mặt qua cho cậu đánh này. Cậu ngon thì đánh tiếp tôi xem, đánh được thì coi như cậu có khí phách, không thì không phải là đàn ông” 

Có sự chống lưng của Mã Thiên Quân, Bạch Gia Hân cảm thấy Bạch Vũ đã bị áp đảo. 

“Bốp bốp!” 

Đối mặt với sự khiêu khích vênh váo hung hăng của Bạch Gia Hân, Bạch Vũ vung tay tát cho hai cái giòn giã. 

"A!" 

Tiếng hét lanh lảnh vang lên, Bạch Gia Hân lảo đảo lùi về sau, hai tay che khuôn mặt xinh đẹp, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và tức giận không thể diễn tả thành lời. 

eyJpdiI6Ijl2dFdBNFN3SGZGZmJFTmszNHcwTXc9PSIsInZhbHVlIjoidjR0R0M5ekJ4OTdLNjEzdFpZZ25YWXg2Q0l1OWptb3FUUHM2ak8raGk0aVRuNDdrT1VlQnAySStNNlZIT2poS3ZLdThOMUF1WlNBTjJPaktURURFazBKemN5WDd1VFBEY05VSHRXMEJhTm01ZGkzR25rS2tmcDhqSktcL1hzQnFEVEh0Ym9aQjFQbHpJam1kdG81Z0Vsd0JNTGJGcXBMRXc1XC9UY1ludWxteFk9IiwibWFjIjoiZWU1Y2FlODg3Y2Y2YmM5OWMxOWYzMzlkYjI0YTY2MzA4MDBlMjJkYzk3NDQ1MTlhN2QxNjhjNzJhNjJiOThkNCJ9
eyJpdiI6IjhtSzZlTjVkNEw3dlwvYVoxU3NRQWdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjU3SFwvdlpibVFNSXd3eXpvak8xWEM0dUVQc3FNbmwrZkdyQzFoeGNFNytFUVozaU8rQW9VQ1dLXC9yQTJXNitRS2VVeXZiNVU4ZDFcL0dtWmJ4XC9wSEF3TmtGd1VJeFwvM29QNndqVkkrckhUWUE9IiwibWFjIjoiYmE0OWRlNzk5NWUzYjhiMWExYzk5Y2I4OTQ1OGJjYjZhYTIxNTVkMDQxN2JkYTdkYmI5OGJlNzI1OGY1NTNjYSJ9

“Bây giờ coi như tôi đã là đàn ông rồi nhỉ?”

Ads
';
Advertisement