"A...."
Một đạp này của Bạch Vũ khiến Bạch Gia Hân ngã chổng vó.
Mấy cô y tá xinh đẹp hét lên.
Bảo vệ cũng đột nhiên biến sắc, rất khó chấp nhận kết quả bất ngờ này.
Bạch Gia Hân là người phụ trách của bệnh viện Vinh Ái, từ trước đến nay luôn tự cao, hống hách, người bệnh, y tá và bác sĩ chỉ có thể lấy lòng bất chấp.
Hơn nữa bà ta còn có chỗ dựa vô cùng lớn, trước đây có một con trai của nhân vật lớn quấy rối Bạch Gia Hân ở trong bệnh viện, kết quả bị Bạch Gia Hân đánh gãy một chân.
Phong cách làm việc mãnh mẽ, chỗ dựa vững chãi, hôm nay bị một tên Bạch Vũ vô danh tiểu tốt ức hiếp, thực sự khiến người khác không thể tin được.
Chưa nói đến năng lực xuất chúng của Bạch Gia Hân, chỉ cần tám bên bảo vệ cũng đủ để gây khó dễ cho Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh.
Sau khi Bạch Gia Hân trải qua cơn đau ngắn và sự kinh ngạc, che mặt tức giận nhìn Bạch Vũ:
“Khốn nạn, cậu dám đánh tôi?”
“Cậu có biết tôi là ai không?”
Bà ta tỏ ta hung hăng đe dọa Bạch Vũ, nhưng Bạch Gia Hân cảm nhận rõ sự khinh thường và xem thường từ Bạch Vũ.
Bạch Gia Hân thẹn quá hóa giận, chỉ vào Bạch Vũ, hét lên với đám bảo vệ: “Đánh cho bọn họ tàn tật, đánh cho bọn họ tàn tật, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ chống đỡ cho!”
Tám tên bảo vệ lực lưỡng nở nụ cười nham hiểm, vây quanh bọn họ.
Lam Hải Quỳnh thấy vậy, sắc mặt tái nhợt, không ngờ người của bệnh viện này lại ngang tàng như vậy, không khỏi hét lên: “Bạch Vũ, cẩn thận.
Nam Cung Cầm trừng mắt, cười khẩy: “Anh ta xong đời rồi!”
Mấy cô y tá trẻ tuổi cũng ngạo mạn phụ họa: “Chắc chắn là xong đời rồi”
Nhưng cảnh tượng sau đó đã khiến Nam Cung Cầm và mấy người khác kinh hãi.
Tên bảo vệ trọc đầu cầm đầu nhìn Bạch Vũ, nở nụ cười nham hiểm: “Nhóc con, đến đây gây rối, đúng là không biết trời cao đất dày...
Vẫn chưa nói xong, Bạch Vũ đã đấm một phát vào cằm của ông ta.
“Ầm!”
Tên bảo vệ trọc đầu ngã sõng soài ra đất.
Hôn mê.
Đè bẹp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Gia Hân và Nam Cung Cầm cũng sững sờ.
Bọn họ không ngờ, Bạch Vũ lại lợi hại như vậy, tám người khỏe mạnh nhất ở bệnh viện mà không ai chống đỡ được.
Bọn họ theo bản năng lùi về sau một bước.
Bạch Gia Hân vô cùng tức giận: “Lên, cùng lên, giết chết cậu ta cho tôi”
Bà ta thật sự nổi giận, là người điều hành bệnh viện này, bà ta chính là nữ vương danh xứng với thực, tất cả đều phải nịnh nọt, tôn trọng bà ta, chưa có ai dám thách thức bà ta như thế này.
Hôm nay không giẫm đạp lên Bạch Vũ, sau này làm sao bà ta có thể duy trì được sự quyền uy của mình?
Bảy tên bảo vệ hét lên, bao vây lấy bọn họ.
“Chăm sóc cho ba anh”
Bạch Vũ bảo Lam Hải Quỳnh trông Bạch Trung Nghị, sau đó đi thẳng vào đám người.
Anh ta dễ dàng kéo ra một cơ thể nặng một trăm kí, vung tay ném vào đám đông, bốn tên bảo vệ bị đập trúng, ngã lăn ra đất, máu phun ra từ miệng và mũi.
Trong lúc hỗn loạn, Bạch Vũ áp sát nhanh như chớp, tung một cú lên gối giữa không trung, kèm theo tiếng rắc, khiến đối phương lộn nhào mấy vòng trên đất.
Ngay sau đó, Bạch Vũ túm cổ áo tên bảo vệ cuối cùng, kéo mạnh lại và đập đầu hắn thật mạnh vào tường.
Máu tươi bắn tung tóe.
Trong chưa đầy ba mươi giây, cả tám tên bảo vệ vạm vỡ đều bị quật ngã.
Bạch Vũ nhìn Bạch Gia Hân cười khẩy: “Đám bảo vệ này đúng là đồ vô dụng.”
“Cậu... cậu đừng có hống hách...”
Ban đầu Bạch Gia Hân bị dọa đến mức lùi về sau, nhưng ngay sau đó lại thẹn quá hóa giận, tiến lên hét lớn:
“Nam Cung Cầm, gọi điện thoại cho sở trưởng Chu, nói với ông ta ở đây có người đang gây chuyện.
Bạch Gia Hân chỉ tay quát: “Cậu có lợi hại đến đâu, đánh nhau giỏi đến đâu, tôi không tin cậu có thể đỡ được cả súng đạn?"
Nghe vậy, Bạch Vũ khẽ nhíu mày, Bạch Gia Hân đúng là kiểu không thấy quan tài không nhỏ lệ.
Nhưng Bạch Gia Hân lại tưởng rằng vẻ mặt kia là vì Bạch Vũ sợ hãi và run sợ.
“Sợ rồi? Giờ quỳ xuống xin tha vẫn còn kịp đấy!”
Bạch Gia Hân tự tin hơn, hất mặt lên, quát: “Không thì hãy đợi để chịu hậu quả đi”
Trong lúc nói, bà ta còn ra lệnh cho Nam Cung Cầm gọi thêm bác sĩ, y tá, bảo vệ đến, làm cả hành lang chật kín người.
Mọi người xung quanh đều nhìn Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh với ánh mắt hung dữ, như muốn nuốt chửng họ.
Đông người nên không sợ nữa.
Bạch Gia Hân càng thêm kiêu căng, hét lên: “Thằng kia, quỳ xuống xin lỗi đi, nếu không hôm nay mày sẽ phải trả giá đắt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Hải quỳnh lộ rõ vẻ lo lắng, theo bản năng đứng chắn trước Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhận ra hành động của cô, trong lòng thoáng qua một cảm xúc phức tạp, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Gia Hân và cười nhạo.
“Hôm nay chắc chắn sẽ có người phải trả giá, nhưng không phải tôi, mà là Bệnh viện Vinh Ái và bà, giám đốc của bệnh viện.
“Chỉ chăm chăm vào lợi ích, không có y đức, coi nhẹ mạng sống của người khác.
“Ngày tháng tươi đẹp của bệnh viện đã kết thúc, nói với người đứng sau bà, bệnh viện này sẽ phải đóng cửa.
Nghe xong những lời này, Nam Cung Cầm và mấy cô y tá đều tỏ ra khinh miệt, cười nhạo.
Họ đã gặp không ít những kẻ chỉ cần bị một chút thiệt thòi là đã làm ầm ĩ, nhưng chưa ai khiến cho họ sự bất ngờ thực sự.
Hoặc là những kẻ chỉ biết dọa nạt mà không có thực lực, hoặc là mời những người chỉ phô trương bên ngoài nhưng thực ra lại rất vô dụng, Bạch Vũ cũng không ngoại lệ.
Bạch Gia Hân cũng cười lạnh: “Bệnh viện phải đóng cửa? Cậu nghĩ mình là ai? Nhân vật lớn sau lưng ta có thể đè chết cả trăm người như cậu.”
“Dự vào cậu mà cũng muốn lật đổ tôi? Mặt trời mọc ở phía Tây à.
Nam Cung Cầm và mấy người khác cũng gật đầu phụ họa theo, tất cả mọi người đều ngẩng cao đầu, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra vô cùng kiêu ngạo:
Đồ ngu ngốc, cứ đợi mà khóc đi.
Lam Hải Quỳnh khẽ kéo tay áo Bạch Vũ: “Bạch Vũ, chúng ta báo cảnh sát đi
Bạch Vũ khẽ cười: “Yên tâm đi, không sao đâu.
Lam Hải Quỳnh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không khuyên bảo gì nữa.
"Uuuu..."
Không lâu sau, năm chiếc xe màu trắng xanh chạy như bay đến, dừng ở trước cửa.
Cửu xe vừa được mở ra, hơn mười người đàn ông mặc đồng phục bước ra, mỗi người còn đeo một khẩu súng ở thắt lưng.
Một người đàn ông mặt tròn dẫn hơn mười người còn lại xông vào, sát khí bừng bừng, rất nhanh đã chen qua đám ông, đi đến bên cạnh Bạch Gia Hân, nói:
“Viện trưởng Bạch, có người gây chuyện ở bệnh viện?”
“Tên nào không biết điều thế?”
“Tôi sẽ dạy anh ta thế là là tôn trọng pháp luật.
Nhìn thấy người đàn ông mặt tròn và những người khác đến, Bạch Gia Hân vô cùng vui mừng, vội vàng khoác tay đối phương nói:
“Sở trưởng Chu, anh đến đúng lúc lắm, đôi cẩu nam nữ này đúng là đồ khốn nạn, bôi nhọ chúng tôi, còn đánh người nữa” “Tôi cũng bị anh ta đạp cho một phát.”
“Anh bắt bọn họ lại, để bọn họ ngồi trong tù suy nghĩ lại những chuyện mà mình đã làm.
Bạch Gia Hân chỉ vào Bạch Vũ, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Nam Cung Cầm và những người khác cũng chỉ trích Bạch Vũ, nói anh là đồ khốn lại làm rối loạn trật tự bệnh viện, gây sự vô cớ.
“Cái gì? Đánh viện trưởng Bạch? Ban ngày ban mặt, công khai đánh người, còn có pháp luật không? Có còn vương pháp không?”
Sở trưởng Chu nghe thấy vậy, trừng mắt, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vũ:
“Chàng trai trẻ, đã nghĩ đến hậu quả chưa...
Mới nói được một nửa, ông ta đã cứng người, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn Bạch Vũ.
Miệng ông ta run run: “Cậu...cậu...Bạch..
Sở trưởng Chu lúc nãy còn tự tin ngời ngời, bây giờ lại ăn nói nhỏ nhẹ, cúi đầu, mặt đầy sự lo lắng.
Nam Cung Cầm và những người khác đều sững sờ, không hiểu tại sao một người có bản lĩnh như sở trưởng Chu lại căng thẳng như vậy.
Sở trưởng Chu chính là “Chu lột da”, người ra mặt cho Trần Quang Vinh ở trà lâu Vọng Giang, bị Bạch Vũ vả hết má trái đến má phải, mặt sưng húp.
Bạch Vũ cũng rất bất ngờ khi gặp lại ông ta, sau đó trong lòng nảy sinh ý muốn trêu chọc, chả trách bị người ta gọi là Chu lột da, hóa ra đi khắp nơi chống lưng cho mấy bọn ác
ôn.
Bạch Gia Hân nghe thấy vậy lập tức sững sờ: “Sở trưởng Chu, sao vậy? Cậu Bạch gì?”
Bà ta nghĩ sở trưởng Chu gọi nhầm người.
“Ông qua đây”
Bạch Vũ ngoắc ngón tay về phía Chu lột da.
Chu lột da cố gắng giữ vững khí thế đi đến, nhưng Bạch Vũ là anh em của Dương Kiếm Hùng, cha con Trần Quang Vinh bị chết sau cuộc ẩu đả, ông ta sao dám đối đầu?
Lúc này, ngoài tuân theo, còn có thể làm gì?
Trong sự kinh hãi của Nam Cung Cầm và những người khác, sở trưởng Chu đứng trước mặt Bạch Vũ, cười mỉa:
“Cậu Bạch, xin lỗi!”
“Bốp....
Bạch Vũ tát một phát vào má trái của ông ta.
Âm thanh rõ ràng, vang dội.
“Má phải...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất