Nam Cung Cầm ngã xuống đất, lăn ra xa mấy mét, quần áo xộc xệch, má sưng đỏ. 

Lúc đầu cô ta sững sờ, không thể tin được Bạch Vũ dám ra tay đánh người. 

Sau đó, cô ta hét lên: “Đánh người, người nhà bệnh nhân đánh người, mau gọi bảo vệ” 

Mấy cô y tá vừa đỡ Nam Cung Cầm vừa nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ: 

“Anh xong đời rồi, anh gặp rắc rối lớn rồi. 

Từ lúc bọn họ vào làm ở bệnh viện Vinh Ái, chưa từng gặp ai dám giở thói ngang ngược ở đây, bất kỳ người nhà bệnh nhân nào gây chuyện, đều bị đưa vào bệnh viện tâm thần. “Lũ khốn nạn, bệnh viện Vinh Ái có loại người như các cô thì cứ đợi đóng cửa đi" 

Bạch Vũ liếc nhìn bọn họ, sau đó xoay người, đá tung cửa phòng cấp cứu, sải bước đi vào. 

Lam Hải Quỳnh sững sờ, sau đó vội vàng đuổi theo: “Bạch Vũ, Bạch Vũ 

Rất nhanh, Bạch Vũ đã nhìn thấy ba mình nằm trên giường bệnh. 

Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là dáng vẻ hiền lành, chất phác đó. 

Bạch Vũ mắt ngấn lệ, dường như không thể kìm nén được nữa, dáng vẻ của ba anh vẫn thế, không hề thay đổi. 

Có vẻ như trên thế giới này không một ai, không điều gì có thể khiến ông ấy thay đổi. 

Ông nằm trên giường bệnh, trên người toàn là vết thương, nằm bất động, nhưng vẫn thẳng tắp như một cây lao. 

Bạch Vũ đột nhiên phát hiện ra, khuôn mặt của ba mình không chỉ có sự hiền lành, trong những nếp nhăn trên khuôn mặt ông còn ấn chứa rất nhiều nỗi khổ, rất nhiều cảm xúc phong phú. 

Nhưng so với một năm trước, Bạch Trung Nghị rõ ràng đã gầy hơn, sắc mặt tái nhợt, trên người toàn là máu, hai mắt nhắm chặt, hôn mê sâu. 

Nam Cung Cầm và những người khác không hề có ý định cứu Bạch Trung Nghị, thậm chí còn không đeo mặt nạ dưỡng khí cho Bạch Trung Nghị 

Bạch Vũ cảm thấy, mình có thể nhấc được ba lên chỉ bằng một tay, nhớ lại những điều tốt đẹp mà ba đã làm cho mình trong quá khứ, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. 

Bạch Vũ nắm chặt cổ tay Bạch Trung Nghị, ngọc sinh tử khẽ xoay chuyển. 

“Gãy xương sườn, xuất huyết dưới da, rơi vào trạng thái sốc, não bị phù lan rộng... 

Tình trạng rất nghiêm trọng. 

Lam Hải Quỳnh chạy đến, nói: “Bạch Vũ, đừng kích động” 

Bạch Vũ không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Tìm cho tôi một chiếc xe lăn” 

Sau đó, anh lại xoay chuyển ngọc sinh tử, bảy luồng ánh sáng trắng xâm nhập vào cơ thể của ba mình. 

Máu bầm của Bạch Trung Nghị từ từ tan ra, phù nề cũng dần biến mất, vết thương và xương cốt cũng bắt đầu lành lại, trong nháy mắt, khuôn mặt của ông trở nên hồng hào 

hơn. 

Bạch Vũ có thể nhìn ra, ba mình đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, bởi vì cần một khoảng thời gian để hồi phục. 

Lúc đầu, Lam Hải Quỳnh còn sửng sốt, lo lắng Bạch Vũ muốn tự mình cứu ba, nhìn thấy anh không lấy kim bạc ra, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng đi đến góc phòng để tìm xe lăn. 

Lúc quay đầu lại nhìn, lại thấy Bạch Vũ đã lấy một bộ quần áo bệnh nhân, quấn người Bạch Trung Nghị, sau đó đặt lên xe lăn. 

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ồn ào, còn có cả tiếng hét giận dữ của Nam Cung Cầm. 

Bạch Vũ không thèm quan tâm, lấy một chai nước muối kháng viêm truyền cho ba, sau đó đẩy xe lăn đi về phía cửa. 

“Bạch Vũ, anh định làm gì?” 

Lam Hải Quỳnh giữ Bạch Vũ lại, lo lắng hét lên: “Di chuyển ba anh như vậy sẽ rất nguy hiểm. 

“Không sao, anh đã kiểm soát được tình trạng bệnh của ông ấy” 

Đôi mắt Bạch Vũ lóe lên: “Anh sẽ không để ông ấy ở lại bệnh viện này.” 

Hôm nay nếu như anh không đến kịp, ba anh cho dù không chết thì cũng thành người thực vật, bệnh viện Vinh Ái coi trọng tiền bạc hơn cả tính mạng con người. 

“Kiểm soát được tình trạng bệnh?” 

Lam Hải Quỳnh sững sờ như người đứng trong gió: “Anh kiểm soát tình hình bệnh của ông ấy lúc nào?" 

Bạch Vũ không nói gì, chỉ đá mạnh vào cửa. 

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh cửa bật mở, mười mấy người ở bên ngoài đang định đi vào đều bị ngã xuống đất. 

Nam Cung Cầm bị bảy tám người đè lên, không ngừng kêu gào thảm thiết. 

"Ting...." 

Gần như cùng lúc đó, một nhóm người khác xuất hiện ở cuối hành lang, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác dài màu trắng, dẫn theo tám người có cả đàn ông và phụ nữ, xuất hiện với khí thế mạnh mẽ. 

Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng màu vàng, dáng người cao ráo, thùy mị, thướt tha, mặc quần áo được đặt làm riêng trông rất thu hút, nhưng lại tự cao tự đại. 

Mấy cô y tá trẻ vô thức rùng mình khi nhìn thấy bà ta, không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả mọi người đều sợ người phụ nữ trung niên này. 

Viện trưởng của bệnh viện Vinh Ái, Bạch Gia Hân. 

Bạch Gia Hân không giận mà uy: “Cậu đang gây rối ở bệnh viện của tôi?” 

“Viện trưởng Bạch, bọn họ nói chúng ta không có y đức, đánh người, còn đạp hỏng phòng cấp cứu, còn đưa bệnh nhân ra khỏi phòng cấp cứu. 

Nam Cung Cầm vội vàng bò dậy, tố cáo với Bạch Gia Hân, còn chỉ tay về phía Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh đang chậm rãi đi ra ngoài. 

“Gọi bảo vệ đến đây, nói với bọn họ ở đây có người gây rối trong bệnh viện.” 

Bạch Gia Hân dẫn theo một nhóm người đi đến trước mặt Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh, vẻ mặt kiêu ngạo ra lệnh, không coi hai người bọn họ ra gì. 

Trong mắt bà ta, Bạch Trung Nghị chỉ là một người nghèo, bất tài vô dụng xuất thân từ tầng lớp thấp kém, mà đứa con do một người thuộc tầng lớp thấp kém sinh ra, cũng không thể thuộc tầng lớp cao quý được. 

Bà ta tỏ vẻ khinh thường, nhìn Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh, hừ một tiếng: 

“Nếu như hai người nói, công nghệ của chúng tôi không tốt, hiệu suất không cao, thiết bị không tốt, tôi sẽ không nói gì, sẽ cho ba cậu chuyển đến bệnh viện khác. 

“Nhưng nói chúng tôi không có y đức, thì tuyệt đốt không được” 

“Chúng tôi đều tốt nghiệp trường y, tất cả đã đều tuyên thệ Hippocrates, noi gương theo Florence Nightingale. 

“Không thấy tên của bệnh viện chúng tôi là bệnh viện Vinh Ái sao? Không thấy chúng tôi là thiên sứ áo trắng xuất xắc nhất trong năm nay sao? Không thấy chúng tôi dốc hết lòng vì bệnh nhân sao?” 

Bạch Gia Hân hùng hổ nói: “Ăn nói tùy tiện bôi nhọ chúng tôi, ai cho hai người cái dũng khí đó? Ai cho các người vốn liếng?” 

“Bôi nhọ cái gì? Đó là sự thật. 

Lam Hải Quỳnh vô cùng tức giận: “Sau khi tiếp nhận bệnh nhân, không cứu người trước mà chạy đi chụp ảnh, tôi gọi năm lần, mà không thấy ai. 

“Để mặc bệnh nhân nằm ở phòng cấp cứu, chỉ quan tâm đến việc chụp ảnh, đây là đạo đức y khoa gì vậy?” 

Cô ra lấy điện thoại ra: “Tôi khiếu nại các người lên sở Y Tế. 

Bạch Vũ không nói gì, chỉ nhìn xung quanh, suy nghĩ nếu xảy ra hỗn loạn thì phải làm sao để bảo vệ ba mình. 

Có lẽ vì sự sắc bén của Lam Hải Quỳnh, Bạch Gia Hân vẫy tay trái, ra lệnh cho tám tên bảo vệ vừa mới chạy đến bao vây lấy hai người bọn họ. 

Bà ta nhìn Bạch Vũ với ánh mắt xem thường, nhổ nước bọt xuống đất: 

“Làm sai thì phải nhận, bị đánh cũng phải đứng nghiêm mà chịu. 

“Bôi nhọ bệnh viện Vinh Ái của chúng ta, quỳ xuống xin lỗi, liếm bãi nước bọt này, bồi thường cho Nam Cung Cầm ba tỷ, chuyện này coi như xong.” 

“Tôi sẽ không làm khó loại người sống như mấy loài giun dế các người. 

“Không làm theo lời tôi nói, hôm nay đừng mong được về nhà...” 

Bạch Gia Hân vênh váo tự đắc nhìn Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh: “Tôi sẽ đích thân đưa hai người đến bệnh viện tâm thần. 

Đối với những người không nghe lời, chống đối bà ta, Bạch Gia Hân đều đưa đến bệnh viện tâm thần. 

Nam Cung Cầm và những người khác cũng cong môi cười, hả hê khi người khác gặp nạn, dường như đang chế giễu Bạch Vũ bây giờ biết bản thân mình gặp họa rồi đúng không? 

Bệnh viện Vinh Ái đâu phải là nơi đám người thấp kém có thể đến làm loạn? 

Lam Hải Quỳnh lạnh lùng nói: “Các người đúng là vô pháp vô thiên, tôi phải báo cảnh sát... 

“Bốp.... 

Bạch Gia Hân đột nhiên tát cho Lam Hải Quỳnh một cái, sau đó hét lên: 

“Ngay cả chúa Jesus cũng không thể cứu được hai người, tôi nói... 

Lam Hải Quỳnh bị bất ngờ, loạng choạng suýt ngã, mái tóc buộc gọn bị xõa ra, trông rất nhếch nhác. 

eyJpdiI6IlVId0c1ZDBOd2YwNFRkUlU4M2hnT0E9PSIsInZhbHVlIjoibVB0S2VLcWltZXlkRHpwV1ZhbHVsXC9cL3FUcUllSWV0b3pmc2s1TDV4dTVDTnlcL21WUFk1M2xuRk9HWFZ5ZzhyOVwvNEdJSENLSWJHZDl2ZFI2dUlzOHBzYUxGWEduQ2h0QlcxVDMzQnh3dHkwPSIsIm1hYyI6IjE1NmJmZTkzNWE4ODFjNWFmZTZlNjU3MmY1MDM2OGZmNDhjMzk3NDM5N2I2ZjNlMTBjZWYzMGFjMjAwMmQ3MGEifQ==
eyJpdiI6InJPOVVqTVRkYTdQUXkwdFV3YzA5WFE9PSIsInZhbHVlIjoiVys5TFZcL1FVRlB6VEg4ZStseGdLdmhXMlJEellLWERONGhQazFXV2pCR1wvZHJQU3NKTWorR2tocEVwNjNhb1pqVHdveXRcL2pBQnA5SnJnUm5xeTR4RDBES08xRFZlSkZweGJETHM4aE5cLzM5UktIdk5TamdJZ1F4NEZ3dFwvZllhZUN1Mjh4RFdJV3RkV05pajJWTGpkT3p6ZDJMWTRnRCtwK2ZvYzVOMFRXaUFXeDVkWlA2MTNCY2d0bzJWVXRacHVcL3NacGV0SnIwZXdERjRrK3V5VU03SHA3dzJ1eUlkRDhGSk1YTHduOUpOOD0iLCJtYWMiOiI5YzRlYjQxMWI1NmNjOTE4ODFiZDhkZjg5ZjM5MDE4OWQyYzRiYTc0ZWQyOWFlN2Q2NmM0N2I1NDc5ZmU3ZTllIn0=

Bạch Gia Hân đau đớn hét lên, chân tay lắc lư, lăn ra ngoài....

Ads
';
Advertisement